Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 84: Liễu Triết

Chương 84: Liễu Triết

[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã tới cảnh giới nhị phẩm, leo lên hạng nhất Tiềm Long bảng, danh chấn thiên hạ.]

[Ngươi đến Giang châu thành lấy kho báu ảnh đạo, phát hiện không thấy bóng dáng đám người Tô Thanh Chỉ. Đoán chừng chắc do Liễu gia gây nên, nên tiến đến Bình quận thành, mời Sở Tích Nguyệt và Ô Hành Vân hỗ trợ.]

[Ba người các ngươi liên thủ, giải cứu đám người Tô Thanh Chỉ ra.]

[Về sau, ngươi và Sở Tích Nguyệt kết bạn đồng hành, mấy ngày tiếp theo, cường giả nhất phẩm Lâm gia đã tìm đến, bị Sở Tích Nguyệt đuổi đi.]

[Sau khi vết thương của Sở Tích Nguyệt khỏi rồi, nàng khiêu chiến ngươi, chưa tới mười chiêu, đã bại dưới đao của ngươi. Về sau, các ngươi luận bàn mấy lần, nàng đều bại dưới tay ngươi.]

[Một năm sau, nàng từ biệt ngươi, tiêu sái rời đi.]

[Ô Hành Vân mời ngươi đến Thần Đô, ngươi đã đáp ứng. Nhờ hắn giới thiệu, ngươi thành công gia nhập Võ viện, trở thành một giáo thụ.]

[Năm năm sau, viện trưởng Võ viện bị cuốn vào triều đình phân tranh, vì vậy bị bắt vào ngục, mấy giáo thụ cũng bị dính dáng đến, ngươi cũng nằm trong danh sách bị bắt.]

[Ngươi không muốn bó tay chịu trói, đành dẫn theo Tô Thanh Chỉ rời khỏi Thần Đô. Thống lĩnh nội vệ Thích Liên Thành đuổi tới, ngươi bị ép ứng chiến, sau năm mươi chiêu bị thua bởi tay hắn. Thích Liên Thành sinh lòng tiếc tài, không giết ngươi, mà cho hai ngươi lựa chọn, hoặc chết, hoặc gia nhập nội vệ.]

[Ngươi đã trở thành một thành viên nội vệ, danh hiệu Phượng Hoàng. Ngươi được hoàng hậu đương triều tiếp kiến, nhận một nhiệm vụ, đổi tên đổi họ, tiến vào Văn viện ẩn náu, Tô Thanh Chỉ làm con tin, bị giam trong cung.]

[Dưới bàn tay kỳ diệu của một vị ngự y, ngươi làm phẫu thuật chỉnh hình, thay hình đổi dạng. Ở nơi bí ẩn nào đó, được một vị Đao Thánh chỉ điểm, khổ tu một năm, ngươi lĩnh ngộ ba chiêu “Diệt Thần Cửu Thức” khác. Đao pháp tiến bộ nhanh.]

[Về sau, ngươi tiến vào Văn viện, ngụy trang thành một đao khách từ biển xa trở về, thuận lợi gia nhập Văn viện.]

[Ngươi dựa vào thực lực vô cùng cao minh, thời gian một năm đã trở thành nhân vật phong vân trong Văn viện.]

[Ngày nào đó, cuối cùng ngươi nhận được một nhiệm vụ, đánh bại thủ tịch Văn viện Diệp Lăng Ba, chỉ cần hoàn thành nhiệm vụ này sẽ thả ngươi và Tô Thanh Chỉ rời đi.]

[Rất nhanh, cơ hội đã xuất hiện, ngươi không chút do dự ra tay. Sau mấy chiêu, ngươi ý thức được thực lực của đối phương ở trên ngươi. Nhưng mà, đối phương từng kiếm đoạt mệnh, không để cho ngươi cơ hội thở dốc, ngươi đã đâm lao phải theo lao, trong lúc nguy cấp, ngươi tung Sát Thân thức, bộc phát ra một đao mạnh nhất từ lúc chào đời cho đến nay, đánh trọng thương nàng. Ngươi chết, hưởng thọ ba mươi tuổi.]

Cố Dương xem hết cả đời này, đau lòng không thôi.

Bỏ ra mười vạn lượng, vậy mà chỉ sống được đến ba mươi tuổi.

Thật ra dùng thực lực của hắn hiện giờ hoàn toàn có thể dẫn theo Tô Thanh Chỉ cùng với Lăng Linh trốn đi, ít nhất có thể sống đến bốn mươi tuổi.

Nhưng mà hắn cân nhắc rồi, cảm thấy ở Võ viện thì có thể học được càng nhiều thứ hơn.

Một người xa rời thực tế, thành tựu có hạn. Kho võ học uyên bác ở Võ viện, càng có ích cho hắn hơn.

Khỏi phải nói tới lần này còn có niềm vui ngoài ý muốn, được một vị Đao Thánh chỉ điểm, thời gian chừng một năm đã lĩnh ngộ ba chiêu “Diệt Thần Cửu Thức”.

Sau đó, hắn còn ở lại trong Văn viện - một trong sáu môn phái lớn một năm.

Cũng không tính là đặc biệt thua lỗ.

Cố Dương tự an ủi mình như vậy.

Về phần đệ tử thủ tịch Văn viện Diệp Lăng Ba kia, xếp hạng ba trên Thiên Kiêu bảng, vả lại còn là cường giả nhỏ tuổi nhất trong chín vị thiên kiêu đương đại, hiện giờ chỉ có mười sáu tuổi.

Đồng thời nàng còn xếp hạng ba trên Hồng Nhan bảng, danh hiệu Tiên Tử Hạ Phàm.

Theo như Từ Nhược Mai nói, nghe đồn rất có thể nàng là nữ tiên Thượng Cổ chuyển thế, có phong thái Thiên Nhân.

Cũng không trách được vị hoàng hậu kia muốn mượn tay hắn tới diệt trừ tiên tử thiên kiêu tuyệt thế hạ phàm này.

Sau khi tu vi của Cố Dương đến nhị phẩm, hắn đã có tư cách cuốn vào trong đấu tranh cấp cao này. Đáng tiếc, trong mắt những nhân vật lớn kia, hắn vẫn chỉ là một quân tốt nho nhỏ mà thôi.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm ba mươi tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm ba mươi tuổi.]

[Ba, nhân sinh trí tuệ năm ba mươi tuổi.]

“Ta chọn hai.”

Cố Dương vừa dứt lời, trong đầu đã hiện lên đủ loại tâm đắc và nhận thức trên phương diện võ đạo, khiến hắn đắm chìm vào trong đó, không thể tự kiềm chế.



Cố Dương bỏ ra thời gian nửa ngày. Cuối cùng, hắn thở phào một hơi, trong mắt lộ vẻ vui sướng.

Cảm giác thực lực lập tức tăng lên một bậc thật tốt.

Thu hoạch lớn nhất chắc chắn là được vị Đao Thánh kia chỉ điểm.

Có thể được xưng là thánh thì chắc chắn là cường giả Thần Thông cảnh, thời gian một năm kia giúp đao pháp của hắn nâng cao một bước, lĩnh ngộ ra ba chiêu trong “Diệt Thần Cửu Thức”.

“Giờ là lúc đi cứu người.”

Cố Dương đứng lên, cầm Phượng Vũ đao trong tay, đứng dậy rời đi.



Cách đó mấy trăm dặm, hai chiếc xe ngựa lắc lư chạy nhanh trên đường lớn, trước sau xe ngựa còn có bảy tám tên kỵ sĩ vây quanh.

Ven đường, người có ánh mắt vừa nhìn đã có thể nhận ra, đây là đoàn xe của Liễu gia Ba quận.

Liễu gia Ba quận vốn chỉ là một nhà có tiếng trong quận, nhưng kể từ sau khi ra một thiên kiêu Liễu Triết, thanh thế càng lúc càng thịnh, có xu thế theo kịp Lâm gia.

Người sáng suốt đều nhìn ra được, Lâm gia với tư cách bá chủ Giang châu, đã không bức bách được Liễu gia nữa.

Đợi đến khi Liễu Triết trưởng thành, Giang châu có còn họ Lâm không thì rất khó nói.

Đương nhiên, Lâm gia cũng không phải kiểu ngồi không, chủ gia chính là một trong chín danh gia vọng tộc thiên hạ, hươu chết về tay ai còn chưa biết được.

Từ mức độ xa hoa của hai chiếc xe ngựa này, tất nhiên người ngồi trên xe là nhân vật quan trọng của Liễu gia.

Bọn họ đoán không sai, người ngồi trên một trong hai chiếc xe ngựa chính là thiên kiêu trong truyền thuyết của Liễu gia kia - Liễu Triết.

Liễu Triết có khuôn mặt như quan ngọc, khí chất bất phàm, khoác lên mình cẩm y ngọc bào, giống như quý công tử.

Hắn hừ nhẹ một tiếng, thần sắc hơi khó chịu nói: “Thúc phụ quá hồ đồ!”

Ngồi ở đối diện hắn là một lão giả, nghe vậy cúi đầu, không dám tiếp lời.

Thúc phụ trong miệng Liễu Triết chính là gia chủ Liễu gia.

Mà lão giả lại là đại quản gia Liễu gia, đương nhiên không dám nghị luận gia chủ.

“Có rất nhiều biện pháp để Tô Thanh Chỉ cam tâm tình nguyện đi hầu hạ ngũ hoàng tử, thế nhưng thúc phụ lại đi chọn cách làm ngu xuẩn nhất, cuối cùng náo loạn đến mức như vậy.”

Liễu Triết hơi bất mãn với chuyện này.

Trước đây, hắn vẫn luôn ở Đông Hải luyện võ với môn hạ của sư phụ, cho đến tháng trước mới được cho phép có thể ra ngoài du ngoạn.

Nơi dừng chân đầu tiên của hắn chính là quay về Liễu gia.

Về đến nhà, hắn mới nghe nói đến chuyện của Tô Thanh Chỉ.

Trong cái nhìn của hắn, ép không được, thì giết cả nhà Tô Thanh Chỉ, quả thật ngu không ai bằng.

Thật sự cho rằng trên thế giới này tưởng thực lực nhà mình mạnh, có bối cảnh, thì có thể tùy ý làm bậy sao?

Trên đời luôn có nhân vật mạnh hơn ngươi, có bối cảnh hơn ngươi.

Chút đạo lý ấy cũng không hiểu, còn định vọng tưởng khiêu chiến Lâm gia? Ngại bị chết không đủ nhanh hả?

Liễu Triết nói: “Bây giờ, Tô Thanh Chỉ đi chung với Cố Dương hạng bảy Tiềm Long bảng. Người này lai lịch thần bí, vừa lên bảng đã leo thẳng lên vị trí thứ bảy, tuyệt đối không đơn giản. Kế duy nhất bây giờ, chỉ có thể dùng Tô Thanh Chỉ làm mồi nhử, dụ dỗ hắn tới, giết chết, chấm dứt hậu hoạn.”

“Sau khi loại bỏ người này, tiễn Từ Nhược Mai lên đường, sau đó giết luôn cả Tô Thanh Chỉ.”

Giọng điệu Liễu Triết rất bình tĩnh, giống như đang nói một chuyện rất bình thường.

Vị quản gia kia mấp máy môi, vừa định nói gì, bị ánh mắt của Liễu Triết khiến cho run rẩy, toàn thân lập tức phát lạnh, không nói được gì nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận