Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 290: Ra tay

Chương 290: Ra tay

Thẩm Quang cầm được thanh kiếm này vào tay, thân kiếm vẫn còn rung động ong ong, giống như muốn trốn thoát khỏi tay hắn.

Một luồng pháp lực màu đen bao trùm thân kiếm, trấn áp nó lại.

Lúc này, hắn cũng đã hiện thân, dáng người gầy gò, làn da tái nhợt đến hơi lạ thường, đôi tròng mắt lại có màu đỏ tươi.

Trên mặt hắn mang theo nụ cười tà mị: “Lục Vân Sơn, năm đó ngươi chèn ép ta khắp nơi, có từng nghĩ đến sẽ có một ngày thua thiệt dưới tay ta không…”

“Ha ha ha…”

Thẩm Quang cười điên cuồng, đắc ý tới cực điểm.

Năm đó nếu không phải kiêng dè bối cảnh của Lục Vân Sơn, hắn đã sớm giết chết người luôn chèn ép hắn khắp nơi này rồi.

Cho đến hôm nay, cuối cùng hắn đã xả được bức bối trong lòng.

Xử lý kẻ thù, còn có được một thanh thần binh tuyệt thế, đương nhiên hắn có lý do để đắc ý.



“Thẩm Quang?”

Trong tửu quán cách đó không xa, Điền Triết Vũ theo bản năng liếc nhìn Thẩm lão, chỉ thấy hắn híp mắt, giống như đang ngủ.

Nhưng mà Điền Triết Vũ đã ở chung sớm chiều với hắn vài năm, vừa liếc đã nhận ra được hắn đang giả vờ.

Ở Hồng Lâu, Điền Triết Vũ nắm được thân thế bối cảnh của mỗi một vị tuần tra sứ, nhưng chỉ riêng về Thẩm lão thì không hề hay biết gì, ngay cả hắn cũng không điều tra được lai lịch của Thẩm lão.

Thẩm lão họ Thẩm, tất nhiên có khả năng nhất là xuất thân từ Thẩm gia.

Trước đó, Điền Triết Vũ vẫn cảm thấy chỉ sợ không đơn giản như vậy.

Hiện giờ, xem ra thật sự có khả năng hắn là người của Thẩm gia.

Nghĩ đến đến cơ chế bồi dưỡng người thừa kế tàn khốc của Thẩm gia, có người trốn chạy cũng rất bình thường.

Căn cứ vào thời gian Thẩm lão vào Hồng Lâu để suy tính, rất có thể hắn cùng một thế hệ với Thẩm Quang.

Điền Triết Vũ nghĩ đến đây, không ngồi yên được: “Thẩm lão, chi bằng chúng ta đi trước đi.”

Nếu như Thẩm Quang phát hiện ra Thẩm lão, đương nhiên sẽ là cục diện không chết không ngừng.

Thẩm lão lại lắc đầu, tỏ vẻ không hề để ý.

Điền Triết Vũ vô cùng nghi hoặc, nhưng không hỏi, vì hỏi cũng vô dụng.



Bên kia, dưới một kiếm của Lục Vân Sơn, đoản kiếm trong tay Sở Mi đã bị cắt thành hai đoạn, trước ngực có một vết thương thật sâu, máu chảy như suối.

Một kiếm này gần như chém nàng thành hai đoạn.

Sở Tích Nguyệt và Sở Ngân Tinh vốn định nhân cơ hội trốn đi, ai biết lại xuất hiện biến cố như vậy.

Tuy rằng Lục Vân Sơn bị đánh lén trọng thương, nhưng vách chắn pháp lực trong viện vẫn còn đó, là do Thẩm Quang gây nên.

Thẩm Quang chẳng những vây khốn Lục Vân Sơn, còn vây nhốt cả ba nàng vào trong đó.

“Nhị tổ mẫu!”

Sở Tích Nguyệt tiến lên kiểm tra thương thế của Sở Mi. Vừa đưa tay ra, ngón tay nàng đã đau xót, kiếm ý được để lại gần như chém đứt đầu ngón tay nàng.

Đây là điểm khủng bố của cường giả Pháp Lực cảnh, pháp lực để lại ở trên miệng vết thương rất khó loại bỏ.

Lúc này, Sở Mi đang toàn lực vận pháp lực còn sót lại để ngăn cản đường kiếm ý kia. Khỏi phải nhắc đến việc cử động, ngay cả nói thôi cũng không nói ra được.

Thương thế của nàng rất nặng, nếu không nhanh chóng chạy về gia tộc chữa trị, chỉ sợ sẽ bị thương tổn đến căn nguyên.

Sở Tích Nguyệt nghĩ đến đây, cuối cùng không ngồi yên được nữa, ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Quang vẫn còn đang cười điên cuồng, lớn tiếng nói: “Thẩm tiền bối, đây là ân oán giữa ngươi với Lục Vân Sơn, xin thả bọn ta rời đi.”

Thẩm Quang nghe được lời nàng nói, cuối cùng dừng lại, cúi đầu nhìn nàng, trong đôi mắt màu đỏ tươi hiện lên vẻ trào phúng: “Ta rất tò mò, rốt cuộc ngươi đã lấy thứ gì của Lục Vân Sơn, khiến cho hắn không tiếc đuổi tới địa bàn La gia, khiến Sở Mi cũng không tiếc mà liều mạng?”

“Chẳng qua chỉ là một phần công pháp mà thôi.”

Sở Tích Nguyệt nói: “Thẩm gia và Sở gia đều là một trong chín gia tộc lớn trong thiên hạ, môn công pháp này dùng chung với các ngươi cũng không sao cả. Nhưng mà nhị tổ mẫu ta thương thế nghiêm trọng, cần lập tức quay về cứu chữa.”

“Chỉ biết nói dối.” Thẩm Quang lạnh giọng nói: “Thôi, giết ngươi đi thì hẳn là có thể tìm được.”

Sở Tích Nguyệt có thể cảm nhận được sát ý trong lời nói của đối phương, trái tim chùng xuống, lạnh giọng nói: “Ngươi dám giết ta ư? Chẳng lẽ ngươi định khơi mào đại chiến giữa hai nhà sao?”

Từ ngàn năm nay, giữa chín gia tộc lớn trong thiên hạ đã tạo thành một quy định bất thành văn, không được ỷ lớn hiếp nhỏ.

Trong cùng cảnh giới, có mâu thuẫn gì, đánh thua hay bị giết đều không được trả thù.

Nhưng mà lỡ như xuất hiện tình huống ỷ lớn hiếp nhỏ thì nhất định sẽ dẫn tới trả thù mãnh liệt.

Đến cuối cùng, thường sẽ biến thành đại chiến giữa hai gia tộc.

Chuyện này không phải chưa hề xuất hiện, kết quả cuối cùng thường là hai bên cùng bị thua thiệt.

Tuy rằng Sở gia đã hơi xuống dốc, nhưng mạnh như Tần gia cũng không thể tiêu diệt được Sở gia, sao có thể để nhà khác lấn lên trên đầu được?

Trên mặt Thẩm Quang hiện lên ý cười âm trầm: “Vậy thì để cho ngươi chết được rõ ràng, bởi lẽ chuyến này ta đến chính là vì giết ngươi. Chỉ cần giết các ngươi rồi, người khác sẽ chỉ biết rằng là do Lục Vân Sơn ra tay.”

“Cái gì?”

Sở Tích Nguyệt thầm chấn động.

Thẩm Quang đã trấn áp được sự phản kháng của thanh thần binh, vung kiếm chém về phía Sở Tích Nguyệt.

Hắn nói nhiều như vậy chính là vì chờ đến thời điểm hàng phục được thanh thần binh này.

Muốn vu oan cho Lục Vân Sơn, tất nhiên không thể dùng công pháp của Thẩm gia.

Một kiếm này là chính là kiếm pháp độc môn của Lục Vân Sơn, hắn chỉ có thể học sơ lược, nhưng dùng để giết một nhất phẩm vẫn dư sức.

“Ngươi muốn giết ai vậy?”

Đúng lúc này, một giọng nói lạnh lùng vang lên trên đỉnh đầu, vách chắn pháp lực bị chém vỡ.

Một đường đao ý khủng bố từ phía sau đánh úp lại!

“Pháp Lực cảnh!”

Thẩm Quang cảm thấy sau lưng ớn lạnh, thân hình lóe lên, người đã biến mất không thấy đâu nữa, rơi vào trong bóng đêm.



Sở Tích Nguyệt bị một đường kiếm ý khóa lại, đối mặt với một cường giả Pháp Lực cảnh, vốn tưởng rằng chắc phải chết không thể nghi ngờ.

Đợi đến khi giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, trong đầu nàng ong lên, ngẩng đầu nhìn lại, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc kia, ánh mắt không khỏi ngây dại.

“Cố Dương?”

Sở Ngân Tinh ở bên cạnh nhìn thấy nam nhân kia, kinh hãi kêu lên.

Bà ta không ngờ rằng sẽ gặp lại Cố Dương trong tình huống như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận