Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 115: Để tâm hơn đi

Chương 115: Để tâm hơn đi

[Hai mươi hai tuổi, ngươi đã có tu vi nhất phẩm, vang danh thiên hạ. Khi ở Ba quận, ngươi đã giết Liễu Triết, diệt cả nhà bọn họ.]

[Ngày hôm sau, Sở Tích Nguyệt đến tìm ngươi để từ biệt rồi ra đi một cách dứt khoát.]

[Sau đó, ngươi đưa bốn nữ tử là Tô Thanh Chỉ, Từ Nhược Mai, Lỵ Lỵ và Hàn Mộng Linh đến Thiên Trụ sơn, đi vào trong bí cảnh.]

[Tám năm sau, Tô Thanh Chỉ bước vào nhất phẩm, mở cấm chế trong động phủ, lấy được “Băng Phách thần kiếm”.]

[Lại một năm nữa qua đi, Từ Nhược Mai bước vào nhất phẩm.]

[Hai năm sau đó, Hàn Mộng Linh đạt đến Thần Thông cảnh. Nàng cười lớn, phá vỡ cấm chế của bí cảnh rồi biến mất.]

[Các ngươi nhân cơ hội này rời khỏi bí cảnh, đến họp mặt với Lăng Linh.]

[Bảy năm sau, Lăng Linh bắt đầu đột phá Thần Thông cảnh, gặp phải rất nhiều vị nhất phẩm vây công. Ngươi, Tô Thanh Chỉ và Từ Nhược Mai ngăn mấy cường giả nhất phẩm lại, Lăng Linh thành công đột phá được Thần Thông cảnh.]

[Đúng lúc này, một vị cường giả Pháp Lực cảnh đi đến, định giết hết bọn họ. Vào lúc nguy hiểm, một nhát kiếm giáng từ trên trời xuống ngăn vị cường giả Pháp Lực cảnh đó lại. Lăng Linh nhân cơ hội đó để đưa mọi người trốn đi.]

[Chuyện này vừa kết thúc thì Từ Nhược Mai từ biệt ngươi. Khi nàng đang đi thì đạt đến Thần Thông cảnh nên quay lại Kiếm cung.]

[Không lâu sau, Tần Vũ khởi binh đánh Đại Chu, bốn vị Thiên Nhân đánh nhau, làm mở ra một lối đi nào đó dẫn đến thông đạo động thiên, Tinh La tông tấn công xâm lược với quy mô lớn.]

[Các ngươi đi đến Tĩnh châu, tìm một con thuyền lớn rồi căng buồm ra biển.]

[Hai tháng sau, các ngươi ở trên biển gặp hai cường giả Thần Thông cảnh đang chiến đấu rất kịch liệt nên bị ảnh hưởng. Thuyền viên tử vong và bị thương rất nghiêm trọng. Các ngươi bị mất phương hướng trên biển. Một tháng sau thì lưu lạc đến một đại lục xa lạ.]

[Các ngươi quyết định dừng chân lại ở đại lục này, tìm một nơi để ẩn cư rồi chuyên tâm tu luyện.]

[Năm năm sau, Tô Thanh Chỉ bước vào Thần Thông cảnh. Lúc này, các ngươi cũng nghe ngóng được tình hình đại khái trên đại lục đó, quyết định không giấu mình nữa mà chiếm một mảnh đất để làm địa bàn.]

[Ba năm sau, mấy chiếc thuyền lớn từ Đại Chu đến đại lục này. Các ngươi tiếp xúc với họ thì mới phát hiện, họ chính là hoàng thất Đại Chu đang trốn nạn. Lăng Linh biết thân phận của đối phương xong, quyết định ra tay.]

[Một trận đại chiến diễn ra, cuối cùng đối phương lập mưu để bắt sống ngươi. Lăng Linh và Tô Thanh Chỉ thầy vậy cũng sợ nên chỉ đành dừng lại.]

[Nửa tháng sau, nhiều cường giả Thần Thông cảnh của Tinh La tông tìm đến, không nói lời nào đã ra tay luôn. Lăng Linh và Tô Thanh Chỉ bất đắc dĩ, đành phải tham chiến.]

[Sau một trận đại chiến, hai bên bắt tay nhau giết gần hết đệ tử Tinh La tông. Hoàng thất Đại Chu bị tổn thất nghiêm trọng, Lăng Linh và Tô Thanh Chỉ đều bị thương nặng. Hoàng hậu Đại Chu thả ngươi về. Sau đó, mọi người ngồi lên chiếc thuyền lớn duy nhất còn lại, đi về phía biển khơi mênh mông.]

[Sau vụ việc này, Lăng Linh cũng không còn tâm tư để báo thù nữa. Hai nữ tử dưỡng thương xong, chèo chiếc thuyền họ tạo ra suốt bao nhiêu năm nay rồi rời khỏi đại lục đó.]

[Nhiều tháng sau, một đêm nào đó, có một bóng đen xuất hiện trên biển và nuốt trọn con thuyền. Ngươi chết, hưởng thọ bốn mươi tuổi.]

Cố Dương xem xong mà lạnh cả sống lưng.

Hàn Mộng Linh sao vậy hả? Nàng mất có mười năm để đột phá Thần Thông cảnh.

Tu vi hiện giờ của nàng cũng chỉ mới là lục phẩm thôi mà. Với độ tuổi của nàng, năng khiếu như vậy đã là khá ổn rồi.

Thế nhưng mất có mười năm đã bước vào được Thần Thông cảnh, chuyện này khoa trương quá.

Thì ra trong đám người bên cạnh hắn, nàng ta mới là ngươi có tư chất tốt nhất.

Còn cả Từ Nhược Mai nữa, nàng cũng tự nhiên được khôi phục công lực. Chín năm sau, nàng đã lên đến nhất phẩm.

Trong những lần mô phỏng trước đó, điều này chưa từng được nhắc tới.

“Lẽ nào là vì bí cảnh đó sao?”

Cố Dương nghĩ tới nghĩ lui nhưng cũng chỉ nghĩ ra được lý do đó thôi.

Trước đó, hắn chưa từng nghĩ mình sẽ đưa theo Từ Nhược Mai, Lỵ Lỵ và cả Hàn Mộng Linh vào trong bí cảnh.

Nói trắng ra thì là hắn không đủ tin tưởng bọn họ.

Cho đến lần này, hắn đã là nhất phẩm rồi, có đủ thực lực rồi nên mới tiện thì đưa bọn họ theo luôn.

Ai mà biết được, tất cả bọn họ đều khiến hắn phải bất ngờ.

Người duy nhất bình thường được chút là Lỵ Lỵ.

Những gì xảy ra sau đó cũng hoàn toàn ngoài sức tưởng tượng của hắn.

Xem ra cả Đại Chu đều không ngăn nổi Tinh La tông.

Chín gia tộc lớn đó, còn cả sáu môn phái lớn nữa, chắc là tình hình đều không được ổn lắm, chỉ là không biết bốn thánh địa lớn trong truyền thuyết thế nào rồi thôi.

“Tiếc là tin tức trong lần mô phỏng này quá vắn tắt, cho dù là chọn trí tuệ rồi thì cũng không thể kế thừa được ký ức đó. Nếu không thì với năng lực biết trước, cảm nhận được trước, hắn đã có thể khiến bản thân mình trở thành người bất bại.”

Cố Dương nghĩ mà thấy hơi nuối tiếc.

Bây giờ, hắn chỉ biết mười tám năm sau, Tần Vũ đã khởi binh chinh phạt Đại Chu, khiến một cánh cổng bị mở ra, Tinh La tông xâm nhập vào với số lượng lớn.

Lai lịch của Tinh La tông và cả thực lực của họ nữa, hắn đều không biết gì cả.

“Còn nữa, lần này chết đột ngột thật đấy.”

Cố Dương nhìn kết cục mà thấy hơi thắc mắc.

Đã gắng qua được vị cường giả Pháp Lực cảnh muốn truy sát Lăng Linh rồi, gắng qua cả trận chiến với Đại Chu rồi, còn cả sự truy sát của cường giả Tinh La tông nữa, thế mà kết quả là sau khi ra biển thì lại tự nhiên chết như thế, đến cả việc chết thế nào cũng không biết nữa.

Lẽ nào là U Linh Hải, một trong năm hung địa trong truyền thuyết sao?

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm bốn mươi chín tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm bốn mươi chín tuổi.]

[Ba, trí tuệ nhân sinh năm bốn mươi chín tuổi.]

Lần này không cần suy nghĩ nữa, hắn chọn một.

Cố Dương lại cảm nhận được niềm vui khi tu vi tăng mạnh, chân nguyên tăng lên gần hai phần.

Đúng là một bất ngờ lớn.

Đừng xem thường hai phần này, với tu vi hiện tại của hắn, chân nguyên đã hùng hậu lắm rồi, hai phần còn mạnh hơn toàn bộ chân nguyên của nhị phẩm.

Hắn chỉ cần nghĩ một chút thôi đã đoán được tại sao tu vi lần này của hắn lại cao lên nhiều như vậy rồi.

Bởi vì tu vi của Tô Thanh Chỉ đạt đến Thần Thông cảnh, hai người họ song tu, hắn nhận được rất nhiều lợi ích.

Xem ra tiềm lực băng cơ ngọc cốt của nàng không chỉ dừng lại ở Thần Thông cảnh.

Cố Dương nhìn Tô Thanh Chỉ đang khoanh chân ngồi ở cuối giường, hắn cười vì thấy mừng, vì ban đầu hắn không cứu nhầm người.

Hắn không tiếp tục mô phỏng mà bắt đầu vận công, điều chỉnh khí tức, làm quen với công lực mới tăng này đã.

Sáng sớm hôm sau, trời còn chưa sáng, thị nữ Tri Tinh đã đến đứng ngoài viện của Cố Dương rồi, nàng cứ ngó vào bên trong.

Đêm qua, tiểu thư cả đêm không về phòng, khiến nàng vô cùng hoang mang. Nếu tiểu thư không kiềm nổi thì phải làm sao đây?

Không danh không phận thế này là cái kiểu gì chứ?

Không nói đến việc mai mối đàng hoàng, có kiệu tám người khiêng rước qua cửa nhưng ít nhất thì cũng phải bái thiên địa chứ.

Cuối cùng, bên trong cũng mở cửa ra, Tri Tinh thấy tiểu thư đi ra ngoài, một mặt thất thần, nên vội vàng chạy đến; “Tiểu thư, tiểu thư không sao chứ?”

“Ta thì làm sao được?” Tô Thanh Chỉ chỉ trả lời bừa một câu. Nàng vẫn đang chìm đắm trong công pháp mà Cố Dương truyền cho nàng.

Công pháp này cao minh hơn “Huyền Nguyên công” không biết bao nhiêu lần, khiến nàng chìm đắm trong đó, không dứt ra được.

Nàng vừa nói vừa đi ra ngoài.

Tri Tinh thấy nàng như vậy, sốt ruột đến mức phải giậm giậm chân. Mấy chuyện kiểu vậy, làm sao mà nàng mở lời hỏi được cơ chứ?

Tiểu thị nữ như nàng đúng là lo sốt vó lên vì tiểu thư nhà mình.

Không lâu sau, tất cả mọi người đều thức dậy, ngồi lại cùng ăn sáng.

Ngoại trừ Sở Tích Nguyệt vẫn chưa đến.

Khi đang ngồi, tự dưng Tri Tinh phát hiện Cố Dương cứ nhìn Hàn Mộng Linh, không thèm để ý gì đến tiểu thư nhà mình, nàng tức đến mức muốn xì khói.

Vừa mới lừa được đến tay mà đã quay sang tăm tia nữ nhân khác rồi sao? Hơn nữa, nha đầu này thì mới được có mấy tuổi?

Cố đại ca quá đáng quá đi mất.

Tri Tinh quay đầu lại nhìn tiểu thư thì thấy tiểu thư nhà mình vẫn ngồi ngây ra, không hề chú ý xem Cố Dương thế nào. Nàng lại càng tức hơn.

Tiểu thư, tiểu thư để tâm hơn đi!
Bạn cần đăng nhập để bình luận