Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 149: Phương pháp xử lý cục diện

Chương 149: Phương pháp xử lý cục diện

Cộng thêm vị cường giả Pháp Lực cảnh này vô cùng có kiên nhẫn, đợi chờ nhiều năm như vậy, chỉ có thể nói, bọn họ nhất định phải có được Tĩnh Hải vương, hơn nữa còn muốn Tĩnh Hải vương đã là Thần Thông cảnh.

Chỉ có thể nói, Tĩnh Hải vương là đệ nhất Nhất Phẩm bảng, mục tiêu quá lớn.

Chuyện này còn có một chi tiết khác, đó là trong mô phỏng lúc trước, vài năm sau khi Tĩnh Hải vương đột phá, vị Kiếm Thánh này lại không ra tay.

Vậy có nghĩa rằng, sau khi hắn đến Thần Đô tìm kiếm bảo tàng của Hạ triều đã không quay về.

Lão giả nói: “Cũng không phải không có khả năng này.”

Mạch suy nghĩ của Cố Dương lập tức mở được gợi mở, hỏi: “Tiền bối cảm thấy người trong U Minh tông kia sẽ trốn ở đâu?”

Lão giả nở nụ cười: “Ngươi định chủ động ra tay, giết chết người của U Minh tông đang ẩn núp gần đây?”

“Tiền bối cảm thấy có gì không ổn sao?”

Lão giả thản nhiên nói: “Thật sự không dám giấu giếm, lão phu có thương tích trong người, nhiều nhất chỉ có thể đánh ra được hai kiếm, nếu như tới là Pháp Lực cảnh thì không giữ chân được, hơn nữa một tháng sau đó thì không cách nào ra tay tiếp.”

Cố Dương rất bất ngờ, hắn nói hết cả chuyện này ra, đây không phải là tín nhiệm bình thường.

Lão giả nhìn ra được hắn đang kinh ngạc, cười nói: “Nếu như tấm lệnh bài kia ở trên tay ngươi, chứng minh ngươi là người Ô tiểu tử tin được.”

Hóa ra là như vậy.

Lúc này Cố Dương mới chợt hiểu ra, xem ra tấm lệnh bài bằng ngọc kia là tín vật giữa bọn họ.

Hắn nói: “Tiền bối có điều không biết, sau khi vương gia có được thanh thần kiếm kia đã bế quan rồi, đoán chừng trong vòng ba đến năm ngày sẽ đột phá Thần Thông cảnh.”

“Hả?”

Trong mắt lão giả lóe lên một tia sáng, nhìn hắn một lúc lâu, nghiêm túc suy nghĩ, chậm rãi nói: “Nếu người mà U Minh tông phái tới là Pháp Lực cảnh, vậy thì chỗ hắn ẩn nấp sẽ không cách quá ba trăm dặm, xa thêm nữa, sẽ không cách nào kịp thời chạy tới được.”

Nói cách khác là trong phạm vi ba trăm dặm, nhưng phạm vi khổng lồ như vậy, phải làm thế nào mới tìm được một cường giả Thần Thông cảnh đang ẩn nấp?

Cố Dương hỏi: “Tiền bối, ngươi có cách tìm ra vị trí của người kia không?”

“Không phải không có cách, nhưng mà cần có ngươi phối hợp mới được.”

“Mời tiền bối nói.”

“Ngươi lại dùng Lôi Đình Tru Diệt một lần nữa, nhất định có thể kinh động người nọ, một khi đối phương lộ ra khí tức, ta có thể khóa được vị trí đó.”

“Lôi Đình Tru Diệt?”

Lão giả giải thích: “Khi thi triển chiêu thức này sẽ có động tĩnh tương tự với khi đột phá Thần Thông cảnh.”

Cố Dương lập tức hiểu rõ, nói: “Xin tiền bối chờ một lát, ta trở về lấy ít đồ.”

Nói xong, hắn rời khỏi trạch viện này.

Sau khi quay về chỗ ở, Cố Dương mở hệ thống ra, mở một lần mô phỏng, dùng nó để bói thử việc lành dữ phen này.

Vị Kiếm Thánh kia sâu không lường được, hắn lo lắng sử dụng máy mô phỏng ở đó sẽ bị lộ đầu mối, nên tìm cớ đi về.

Chốc lát sau.

Trong mắt Cố Dương lóe lên chút vui mừng, lần này ổn thỏa rồi.



Sau nửa canh giờ, Hoàng Phủ Đức lại một lần nữa nhìn thấy Cố Dương, cảm thấy hắn không giống với lần trước, không nhịn được liếc nhìn nhiều thêm một lần.

“Chân nguyên thâm hậu thêm rồi!”

Phán đoán này khiến lòng hắn kinh hãi.

Hắn tu luyện tới trình độ như hiện giờ đã hiếm có chuyện gì có thể khiến lòng hắn nổi gợn sóng, nhưng chuyện trước mắt vô cùng ly kỳ, đã vượt ra khỏi nhận thức của hắn.

Trong nửa canh giờ ngắn ngủi, không ngờ chân nguyên của người trẻ tuổi trước mắt này lại tăng lên gần một phần.

Quả thật không thể nào tưởng tượng nổi.

Chẳng lẽ bản thân mình đã mờ mắt đến mức nhìn sai cả tu vi của một võ giả nhất phẩm?

Cố Dương bị hắn nhìn đến mức thấy sợ hãi, hắn biết rõ nhất định là do tu vi của mình đột nhiên tăng lên, bị hắn nhìn ra được.

Hắn không khỏi sinh lòng hối hận, sớm biết vậy đã không nhận ban thưởng của mô phỏng.

Nhưng mà hắn thật sự không nhận không được, giống như lúc ở trái đất, khi nhận được nhắc nhở của tin tức trên wechat, không mở ra xem thì không chịu được.

Hắn căng da đầu hỏi: “Tiền bối, có chuyện gì vậy?”

Hoàng Phủ Đức nhìn hắn một cái thật sâu, nói: “Có thể bắt đầu rồi.”

Hắn không hỏi tới cùng, mỗi người đều có bí mật riêng, chân nguyên của người trẻ tuổi này tăng mạnh có bí mật kinh người như thế nào không hề có ý nghĩa gì với hắn.

“Được.”

Cố Dương không nói lời thừa thãi, nâng Phượng Vũ đao lên, bên người phát ra tiếng đùng đoàng, trong mắt giống như bị phủ kín một tầng ánh sáng tím óng ánh, cả người tản mát ra khí tức mang tính hủy diệt.

Hoàng Phủ Đức nheo mắt nhìn, uy lực của một chiêu này tăng mạnh hơn vài ngày trước đâu chỉ gấp bội.

Vậy có nghĩa là, hoặc là trong đêm đó hắn đã nương tay.

Hoặc là thực lực của hắn đã tăng trưởng trên gấp đôi chỉ trong vài ngày ngắn ngủi.

Mấy nhân vật giống như yêu nghiệt trong lịch sử, Tần Vũ của Tần gia, người kia của Văn viện, còn có nữ nhân của hai mươi mấy năm trước, tốc độ tu luyện đều tuyệt đối không nhanh như vậy.

Trên người tiểu tử này nhất định che giấu một bí mật động trời.

Hay là đại năng Thượng Cổ chuyển thế?

Hoàng Phủ Đức nhảy dựng lên, cho dù là Thiên Nhân cũng không có năng lực phụ thể chuyển sinh.

Nhưng ở thời đại Thượng Cổ có đại năng ở trên Thiên Nhân cảnh, tồn tại giống như tiên phật, có thần thông và tiên pháp không thể tưởng tượng nổi.

Đại năng như vậy, cho dù trải qua mấy ngàn năm tháng cũng chưa chắc đã tan biến, nói không chừng còn có được cả năng lực chuyển thế.

Hoàng Phủ Đức nghĩ tới đây, bỗng dưng kiêng kỵ người trẻ tuổi trước mắt này hơn vài phần.

Lúc này, khí thế của Cố Dương đã đạt lên đến đỉnh phong, trên bầu trời đột nhiên vang lên từng tiếng sấm sét, âm thanh vọng cả tòa thành Tĩnh châu, khiến rất nhiều người kinh hãi.



Bên ngoài mấy trăm dặm, trong một khe núi ít ai lui tới, cho dù giữa ban ngày, bốn phía khe núi đều tràn ngập khói đen sền sệt.

Đột nhiên, khói đen bắt đầu bốc lên, một bóng đen thò ra từ giữa, phát ra một âm thanh nghi hoặc: “Hả? Lại là luồng khí tức này… Hừ!”

Sau đó, bóng đen rụt về, tất cả quay về yên ả.



“Tìm được hắn.”

Cùng lúc đó, trong mắt Hoàng Phủ Đức hiện lên vẻ nghiêm túc, cả người bay lên trời, vèo một cái đã bay đi, biến mất ở nơi chân trời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận