Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 322: Thần đỉnh thứ hai

Chương 322: Thần đỉnh thứ hai

Móng vuốt của loài hổ yêu này có thể dễ dàng xuyên thủng sắt thép, nhưng khi đào lại không chạm đến được đồ vật bên dưới, hẳn là không bình thường.

Chốc lát sau, đồ vật được chôn bên dưới lộ ra, đó là một tấm bia đá cũ u tối.

Trên tấm bia có ba ký tự phức tạp.

Hoàng Vĩnh Khang kinh ngạc vui mừng: “Quả nhiên ta nhớ không sai, thứ viết trên đó đúng là ký tự vân triện Thượng Cổ mà lão đầu dạy ta.”

“Lão giả rất thích tấm địa đồ bảo bối đó, trên đó lại đánh dấu vị trí của Hoàng gia trấn, chữ viết bên cạnh chính là ba chữ trên đó.”

Hắn không quên được, khi còn trẻ, hắn đã vô tình chạy đến ngôi miếu hoang và nhìn thấy dòng chữ trên tấm bia này.

Lúc đó, tấm bia chưa bị vùi lấp hoàn toàn trong đất, hắn đã tò mò một phen nên viết mô phỏng theo mấy chữ trên đó rồi hỏi một vị sư phụ uyên bác nhất trong trấn, nhưng sư phụ không nhận ra những chữ này.

Cho đến một thời gian trước, trong lúc vô tình nhìn thấy tấm địa đồ bảo bối mà lão đầu mang theo bên mình, khi nhìn thấy ba chữ này trên đó bèn để mắt tới.

Bản địa đồ của lão đầu không hề đơn giản, mỗi lần sau khi lật bản địa đồ của lão giả đều có thể tìm ra vị trí của bảo vật nhanh chóng.

Cũng vì như vậy mà hắn mới có được cơ duyên đó, chỉ trong vài tháng, hắn đã có được tu vi như hiện tại.

Chuyến trở lại lần này của Hoàng Vĩnh Khang, ngoài việc thực sự nhớ nhà, cũng còn muốn quay lại để xác nhận phỏng đoán của mình.

“Chỗ này quả thực là một nơi có kho báu.”

Mắt hắn sáng lên, hắn lấy ra một chiếc gương đồng từ đâu đó rồi đưa chân nguyên vào.

Gương đồng sáng lên soi về phía tấm bia đá.

Chiếc gương đồng này là do hắn lấy được ở di tích, khi chiếu xuống là sẽ thấy nơi nào có cấm chế.

Quả nhiên, trên tấm bia đá thực sự có chỗ cấm chế rất bí ẩn.

Hắn vui mừng, cất gương đồng đi, lui ra xa mấy chục mét, triệu hồi một thanh phi kiếm, quát: “Phá!”

Phi kiếm đánh trúng cấm chế.

Tiếng răng rắc vang lên, một ánh sáng màu xanh phóng lên bầu trời.

Tấm bia nứt ra từng tấc, lộ ra một khoảng không gian.

Hoàng Vĩnh Khang thoáng thấy một cái đỉnh đồng khổng lồ ở bên kia của thông đạo, trong đỉnh đồng nuôi dưỡng một bông hoa cực kỳ xinh đẹp.

Bông hoa khẽ động, sau đó quay lại, lộ ra khuôn mặt của một nữ nhân trông vô cùng xinh đẹp.

Khuôn mặt đó mở mắt, chỉ nhìn một cái đã khiến hắn sợ hãi đến mức hồn bay phách lạc.

“Nguyên Anh!”

Hắn xoay người muốn chạy trốn lại phát hiện không thể nhúc nhích, dường như chân nguyên trong cơ thể đông cứng lại, ngay cả pháp bảo kết nối tâm huyết cũng không nghe sai bảo.

Xong rồi!

Trái tim của Hoàng Vĩnh Khang lạnh đi một nửa.

Tu vi của hắn chỉ là giai đoạn đầu của Trúc Cơ kỳ, hắn không có sức phản kháng để chống lại khi đối mặt với một lão quái Nguyên Anh.

Hắn không tài nào nghĩ ra được, bên trong lại có một lão quái Nguyên Anh kỳ.

Lần này, thực sự là đại họa ập xuống.

Cho đến giờ, hắn vẫn luôn thuận buồm xuôi gió, mạo hiểm với lão đầu, lần nào cũng có được nhiều cơ duyên, bước vào Trúc Cơ kỳ sau vài tháng ngắn ngủi.

Hắn đã đạt đến cảnh giới mà vô số tán tu không làm được.

Hắn bắt đầu to gan lớn mật, giấu diếm lão đầu, một mình mạo hiểm.

Bây giờ, cuối cùng lại đá phải tấm sắt.

Ở đầu kia của thông đạo không gian, bông hoa trong chiếc đỉnh đồng khổng lồ nở ra một chiếc lá, kéo dài đến tận cơ thể của thiếu niên mặt vàng, quấn chặt lấy hắn.

Sau đó, kéo hắn vào bên trong.

Cứu mạng…

Lúc này, Hoàng Vĩnh Khang thật sự gọi trời trời không đáp, gọi đất đất không thưa, trong lòng hắn cực kỳ hối hận, nếu sớm biết sẽ không tham lam mà ném lão đầu sang một bên...

Nhìn thấy hắn sắp bị kéo vào cửa không gian, một đường đao khí từ trên trời giáng xuống, cắt đứt chiếc lá quấn quanh người hắn.

Cứu tinh giáng xuống!

Hoàng Vĩnh Khang cũng đã khôi phục khả năng hành động, lộn nhào rời khỏi thông đạo không gian này.

“Lại là ngươi!”

Trên bầu trời, có một giọng nói có phần quen thuộc truyền xuống.

Hắn ngửa đầu nhìn lên, thấy trên bầu trời có hai bóng dáng quen thuộc, chính là một đôi nam nữ trẻ tuổi như thiên tiên giáng trần.

Thực sự không ngờ rằng lại là bọn họ cứu mình.

Điều khiến hắn kinh ngạc hơn nữa là, hắn nhớ rằng lần cuối cùng họ gặp nhau ở Bất Quy sơn, nhưng tu vi của đối phương là Trúc Cơ kỳ.

Hôm nay đã là Kim Đan kỳ.

Người xưa thường nói, cơ duyên hắn thâm sâu, tốc độ tu hành vào loại xưa nay hiếm có.

Nhưng so với nam nhân trước mặt thì chẳng là gì cả.



……

Cố Dương cũng không ngờ khi mới bước vào Thủy Nguyệt động thiên, thứ đầu tiên hắn nhìn thấy lại là tiểu tử mặt vàng này.

Sau vài tháng không gặp, tu vi của hắn lại tương đương Kim Thân cảnh.

Phải biết, khi lần đầu tiên nhìn thấy hắn, hắn chỉ là một người bình thường.

Ngay khi thấy tiểu tử gặp nạn, hắn đã ra tay cứu giúp.

Tuy nhiên, sự chú ý của Cố Dương nhanh chóng bị thông đạo không gian đó thu hút, sức mạnh truyền từ trong ra vô cùng mạnh mẽ, ít nhất cũng là Bất Lậu cảnh.

Tiểu tử này thực sự có khả năng gây rắc rối, lại chọc vào một cường giả Bất Lậu cảnh.

Cố Dương vốn không có ý định quan tâm nhiều chuyện, hắn đang định dẫn Diệp Lăng Ba rời đi, nhưng khi nhìn thấy đỉnh đồng lớn trong thông đạo không gian, trong lòng hắn chấn động.

“Cửu Châu Đỉnh?”

Hình dạng bên trong của chiếc đỉnh khổng lồ giống hệt với Mậu Thổ thần đỉnh mà hắn đã lấy được trước đó.

Rất có thể là một con trong Cửu Châu Đỉnh.

Hẳn là linh bảo!

Chắc chắn rất nhiều năng lượng.

Cố Dương cảm thấy rất đáng để đánh cược, vì vậy hắn mở máy mô phỏng, bắt đầu mô phỏng một lần.

Trước khi chiến đấu, phải xác nhận trước xem có thể đánh bại nó hay không.

Một lúc sau, hắn nhận được kết quả, nói với Diệp Lăng Ba: “Ngươi ở bên cạnh chờ ta.”

Nói xong, hắn rút Phượng Vũ đao ra, chém vào bên trong.



Bên dưới, Hoàng Vĩnh Khang nhìn thấy nam nhân lại chủ động giết chết quái vật Nguyên Anh đó, không khỏi hít sâu một hơi.

Quả nhiên không hổ là kẻ hung hãn Trúc Cơ giết chết Kim Đan.

Ta còn nhớ khi hắn còn ở trong Bất Quy sơn, tu vi của vị đại lão này mới là Trúc Cơ kỳ, nhưng giết Kim Đan kỳ của Cổ Giang kiếm phái chẳng khác nào giết một con chó.

Bây giờ, hắn đã đạt đến Kim Đan kỳ, thực sự coi lão quái Nguyên Anh chẳng là gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận