Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 486: Phượng Hoàng hội

Chương 486: Phượng Hoàng hội

Hơn nữa sự xuất hiện của nam tính khiến Tinh Linh tộc đàn có thể thông qua phương thức thụ thai tự nhiên để tăng dân cư.

Không có tin tức nào tốt hơn tin tức này đối với tinh linh đã trải qua nhiều tai họa.



Cố Dương lại không đi góp vui, hắn đang nghiên cứu cây cung của Nguyệt Thần kia.

Cây cung này, ở Tây Đê đại lục được gọi là thần khí chung cực, cũng chính là vũ khí do thần linh sử dụng, chỉ có Bán Thần mới có thể phát huy được uy lực của nó.

Thứ đồ này còn rất có cá tính, chỉ nhận lực lượng của Thái m U Huỳnh, nếu đổi sang lực lượng khác, nó sẽ không dùng được.

Thêm với muốn kéo được cây cung này sẽ tiêu hao cực lớn, hắn thử một lần, muốn kéo hoàn toàn nó ra, lực lượng của hóa thân Thái m U Huỳnh sẽ tiêu hao hết sạch toàn bộ.

Cố Dương đang nghĩ, đột nhiên như có cảm ứng, ngẩng đầu nhìn ra cửa lớn.

Một giọng nói già nua truyền đến, “Liên minh pháp sư Tây Bắc của Tây Đê đại lục, phó hội trưởng La Đức Lý Khắc, cầu kiến tiên sinh.”

Đứng ở ngoài cửa chính là một tồn tại Bất Lậu cảnh tam trọng thiên.

Hơn nữa người này không phải là tinh linh mà là một nhân loại.

Ban ngày khi hắn mới vừa đến đây, dùng thần thông Thiên Thị Địa Thính quét qua chung quanh đã phát hiện ra sự tồn tại của người này.

Liên minh pháp sư Tây Bắc, hắn nhớ Y Phù đã từng đề cập, là một trong tam đại thế lực pháp sư của nhân loại.

Cố Dương mở cửa ra, cười nói, “Khách quý đến nhà, hết sức vinh hạnh.”

Người đến chính là Phong chi hiền giả, hắn mặc áo bào trắng, đội mũ pháp thuật nhọn hoắt, cầm một pháp trượng tinh xảo trong tay, ăn mặc vô cùng trịnh trọng.

Vừa thấy mặt, hắn đã hành một lễ pháp sư chính thức.

Cố Dương cũng chắp tay, dựa theo lễ tiết giữa các võ giả của Đại Chu đáp lễ lại, “Mời ngồi.”

Phong chi hiền giả ngồi đối diện hắn, mỉm cười nói, “Đêm khuya mạo muội tới chơi, mong các hạ thứ lỗi.”

“Không biết tiên sinh tới tìm ta có chuyện gì?” Từ trước đến nay Cố Dương không thích khách sáo với người khác, hỏi thẳng vào vấn đề.

“Xin cho phép ta bố trí một kết giới cách âm nho nhỏ.”

Phong chi hiền giả vạch pháp trượng trong tay, bày ra một pháp thuật trong phòng.

Cố Dương không ngăn cản, chờ hắn tiếp tục nói hết.

“Các hạ biết Phượng Hoàng hội chứ?”

Hóa ra có liên quan đến phượng hoàng.

Cố Dương không khỏi nảy sinh hứng thú, Lỵ Lỵ đến từ một tổ chức nào đó có liên quan đến phượng hoàng ở Tây Đê đại lục, rất có thể chính là Phượng Hoàng hội này.

Gan phượng hoàng mà Lỵ Lỵ giao cho hắn có thể nói giúp hắn một ơn lớn.

Hắn luôn rất tò mò về thế lực này.

Đáng tiếc, lần này hắn đến Tây Đê đại lục chỉ ở lại được nhiều nhất một hôm. Kế hoạch ban đầu là đợi ngày mai trời vừa sáng sẽ rời đi với Y Phù.

Cho nên không nghĩ tới sẽ hỏi thăm chuyện về Phượng Hoàng hội.

Không nghĩ tới lại có người tìm đến cửa, chủ động nhắc đến chuyện về Phượng Hoàng hội.

Hắn lắc đầu, “Chưa từng nghe nói đến.”

Phong chi hiền giả không hề ngoài ý muốn, giới thiệu, “Lịch sử của Phượng Hoàng hội lâu đời, thành lập đến nay đã hơn một vạn năm, lý niệm của chúng ta là…”

Cố Dương vẫn luôn chờ hắn nói xong mới mở miệng nói, “Cho nên, các ngươi tới tìm ta là vì phượng hoàng?”

“Không sai.”

Phong chi hiền giả thấy hắn nói ra, không vòng vo nữa, nói, “Không dối gạt ngươi, Phượng Hoàng hội chúng ta lấy phượng hoàng làm tên, là vì thủ lĩnh đời đầu tiên là tín đồ của phượng hoàng ——”

“Tín đồ?”

Cố Dương cắt ngang lời hắn nói.

Trong giọng điệu của Tây Đê đại lục, từ tín đồ này chuyên dùng để chỉ người tín ngưỡng thần linh.

Ý tứ của những lời này, chẳng lẽ phượng hoàng là thần linh?

Phong chi hiền giả nói, “Đúng, tín đồ. Phượng hoàng năm đó là cổ thần, sau này thủ lĩnh đời đầu tiên dấy lên thần hỏa, nâng thần tọa lên, trở thành một chân thần.”

“Nhưng mà rất nhanh, chư thần nằm xuống. Thủ lĩnh đời đầu tiên rơi vào ngủ say. Lúc đó, trong Phượng Hoàng hội có rất nhiều bảo vật, đều đặt trong thần quốc của hắn, đến bây giờ không cách nào lấy ra được. Bên trong có mấy thứ rất quan trọng đối với Phượng Hoàng hội.”

“Cho nên lần này ta tới hy vọng có thể được sự giúp đỡ của ngươi. Sủng thú phượng hoàng của ngươi có thể giúp chúng ta mở cánh cửa thần quốc. Sau khi xong chuyện, ta cho ngươi một giọt phượng hoàng thần huyết.”

Phượng hoàng thần huyết!

Ánh mắt Cố Dương giật giật, đây chính là tinh huyết của phượng hoàng đi.

Người này không đơn giản, lại có thể đoán được hắn cần thứ này.

Hắn suy nghĩ một lúc, không nói chắc, “Như vậy đi, ta suy nghĩ một chút, buổi sáng mai sẽ cho ngươi câu trả lời.”

“Được.”

Phong chi hiền giả lập tức đứng dậy, rời đi luôn.



Cố Dương mở hệ thống ra.

[Có sử dụng máy mô phỏng nhân sinh không? Sử dụng một lần, tiêu hao hai trăm điểm năng lượng.]

Sau khi đột phá đến Bất Lậu cảnh nhị trọng thiên, lại tăng giá rồi, tăng đến hai trăm điểm, vẫn rất thịt đau.

“Có.”

[Hai mươi ba tuổi, ngươi đã là Bất Lậu cảnh nhị trọng thiên, ngươi đi đến Tây Đê đại lục, trợ giúp Tinh Linh tộc cứu chữa Tinh Linh mẫu thụ, trở thành người nhà của Nguyệt Thần.]

[Ngươi tru diệt mười lăm hắc ám cự long, thanh danh đồ long vang vọng toàn bộ Tây Đê đại lục.]

[Ngươi ở lại Tinh Linh vương đình khổ tu, hai tháng sau, một cự long Thiên Nhân cảnh giết tới, dưới mê tỏa của vương đình và hợp lực cầu nguyện của vạn tinh linh, đại tế tư lấy sinh mệnh làm cái giá, triệu hồi ra một vị thiên sứ, đánh lui cự long kia.]

[Vào thời khắc mấu chốt, một vị Tà Thần giáng xuống, ngươi và thiên sứ liên thủ, đánh chết hóa thân của Tà Thần kia, thiên sứ tiêu hao quá lớn, đã tiêu tán.]

[Sau trận chiến này, ngươi dẫn dắt vài vị cường giả Truyền Kỳ của Tinh Linh bộ tộc phóng ra xung quanh, dọn sạch tất cả uy hiếp trong Mê Vụ sâm lâm.]

[Năm năm sau, quốc gia nhân loại xuất hiện biến cố trọng đại, Tà Thần giáng xuống, toàn bộ đại lục đều rơi vào trong ngọn lửa chiến tranh.]

[Lại ba năm, quốc gia nhân loại nào đó cầu cứu tinh linh, ngươi từ chối.]

[Lại mười năm, một quốc gia nhân loại cuối cùng bị đánh bại, quân đội còn sót lại lui vào Mê Vụ sâm lâm. Tinh linh tiếp nhận bọn họ.]

[Năm năm sau, Tà Thần tấn công quy mô lớn, không lâu đã vây hãm Tinh Linh vương đình.]
Bạn cần đăng nhập để bình luận