Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 254: Chưởng giáo Đạo môn

Chương 254: Chưởng giáo Đạo môn

Lần trước gặp phải một đệ tử Kim Thân nhị trọng cho hắn cảm giác rất yếu.

Sau đó, không phải Thần Thông cảnh của các thế lực lớn vẫn chạy khắp nơi sao, ví dụ như Lâm Nhược Khê.

Hiện giờ xem ra U Minh tông thật sự có cao thủ.

Một cường giả Pháp Lực cảnh, cộng thêm hai sát thi Pháp Lực cảnh, hắn đều không phải là đối thủ.

Khi ở Thủy Nguyệt động thiên, hắn bị cường giả Nguyên Anh kỳ truy sát mười ngày, cuối cùng mới bị bao vây.

Trở lại Đại Chu, một Pháp Lực cảnh mang theo hai sát thi khiến cho hắn bó tay.

Chỉ có thể nói, vỏ quýt dày có móng tay nhọn.

Nói đi cũng phải nói lại, thời khắc mấu chốt kia, một kiếm phá vỡ kiếm trận khiến bọn họ thoát được một mạng rốt cuộc là của ai?

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[…]

“Ta chọn hai.”

Nhất thời, trong đầu Cố Dương xuất hiện thêm ký ức vài trận chiến đấu.

Vài lần chiến đấu với cường giả Nguyên Anh kỳ, còn có một trận chiến với cường giả Pháp Lực cảnh của U Minh tông kia.

Một lát sau, hắn mở to mắt, vẻ mặt sa sầm: “Loại sát khí này, không ngờ lại khó chơi đến vậy.”

Lần trước, đệ tử Kim Thân cảnh của U Minh tông bị chân nguyên của hắn khắc chế gắt gao, không hề có sức đánh lại.

Một lần này, hắn gặp phải Pháp Lực cảnh của U Minh tông, tình huống lại phản ngược lại, chân nguyên của hắn bị khắc chế rất lớn, bị đánh đến mức không hề có sức đánh lại.

Xem ra cái gọi là khắc chế với bị khắc chế vẫn phải xem tu vi cao thấp.

Nếu tu vi hắn cao hơn thì có thể khắc chế người của U Minh tông.

Người của U Minh tông có tu vi cao hơn hắn thì đến lượt hắn bị khắc chế.



Cố Dương ở trong Thủy Nguyệt động thiên tuy sợ hãi nhưng không nguy hiểm, cho nên không tiến hành mô phỏng nữa, miễn gây thêm rắc rối.

Quả nhiên, ba ngày sau, từ xa hắn đã cảm ứng được một luồng khí tức cường đại đang nhanh chóng đến gần.

Hắn không nói hai lời, dùng “Thần Hoàng Quyết” hóa thân thành phượng hoàng mang theo Diệp Lăng Ba trốn đi.



……

Mười ba ngày sau, bốn vị cường giả Nguyên Anh kỳ của Cổ Giang kiếm phái đều tìm tới chỉ vì truy sát một tiểu bối Trúc Cơ kỳ.

Tin tức truyền ra, mọi người đều khiếp sợ vì độ mạnh tay này của Cổ Giang kiếm phái, cũng có người nhạo báng Cổ Giang kiếm phái ỷ lớn bắt nạt nhỏ, quả thật làm mất hết mặt mũi của tứ đại chính đạo.

Cuối cùng, bốn vị Nguyên Anh kỳ bày kiếm trận, vây khốn được tiểu tử đáng giận kia, chuẩn bị bắt lấy hắn đưa về tông môn.

Đột nhiên, bên ngoài bầu trời có một đường kiếm quang chói mắt bay tới, đại trận do bốn vị cường giả Nguyên Anh kỳ hợp lực bày ra lập tức bị phá tan.

Hai người bị vây trong đó lại hóa thành phượng hoàng, trong chớp mắt bỏ trốn mất dạng.

Sau lần này, bốn cường giả Nguyên Anh kỳ không đuổi theo nữa.

Bởi vì bọn họ nhận ra lai lịch của đường kiếm quang kia, người do vị kia muốn bảo vệ, bọn họ làm sao giết được?

Trừ khi là sư tổ tự mình ra tay.

Nhưng vì một Trúc Cơ kỳ nho nhỏ mà kinh động đến sư tổ, bọn họ cảm thấy rất mất mặt.

Bốn vị Nguyên Anh lão quái đều biết, lần này Cổ Giang kiếm phái thật sự mất hết cả mặt mũi.

Sau việc này, cái tên Cố Nhất Đao đã truyền khắp toàn bộ Thủy Nguyệt giới.

Chỉ là một Trúc Cơ kỳ, thế nhưng lại có thể trốn được truy sát của bốn vị Nguyên Anh lão quái, giữ được tính mạng, có thể nói là một truyền kỳ.



Hai ngày sau, Cố Dương và Diệp Lăng Ba theo thường lệ qua đêm trong một sơn động.

Sáng sớm, bên ngoài đổ mưa.

Cố Dương ngồi trong cửa động, tâm trạng thả lỏng.

Xem ra tất cả đều giống như trong mô phỏng, hôm nay bọn họ có thể tìm được vị chưởng giáo Đạo môn kia.

Hắn nhìn sang Diệp Lăng Ba đang ngồi cách đó không xa, đột nhiên hỏi: “Rốt cuộc ngươi và thế giới động thiên này có quan hệ gì vậy?”

Ngày đó, vị cường giả thần bí đã cứu bọn họ đại khái là vì nàng.

Diệp Lăng Ba mở mắt ra, lắc đầu nói: “Ta cũng không biết.”

“Từ khi hiểu chuyện thì ta đã ở trong Văn viện rồi. Có người nói ta là đại năng Thượng Cổ chuyển thế. Ta cũng không biết mình có phải như vậy không.”

“Ta chỉ biết, tu vi ta có bây giờ đều do bản thân khổ tu mà có được.”

“Tất cả tri thức của ta đều học được từ trên sách, cũng chưa từng thức tỉnh trí tuệ bản thân, cũng không hề có được công pháp truyền thừa.”

“Nếu như nói trên người ta có điểm nào đặc thù, vậy đó chính là khí tức tiên linh ở trên người ta.”

“Nhưng mà nó giống như là thứ đang trói buộc ta vậy. Nếu không phải khí tức tiên linh này, ta đã sớm bước vào Thần Thông cảnh rồi.”

Cố Dương gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Nàng mới tu vi nhất phẩm, viện trưởng sẽ không nói cho nàng biết quá nhiều chuyện.

Biết nhiều có đôi khi thật sự không phải là một chuyện tốt.

Diệp Lăng Ba lại nói: “Nhưng mà thế giới động thiên này khiến cho ta cảm thấy vô cùng thân thiết, có lẽ thật sự có quan hệ rất lớn với ta.”

Cố Dương đột nhiên nghiêm mặt nói: “Lần trước ngươi đã nói muốn kết làm đạo lữ với ta, còn giữ lời chứ?”

Diệp Lăng Ba nghiêm túc gật đầu.

Cố Dương hít sâu một hơi, kiên trì đến cùng, hỏi ra một vấn đề mà nếu như ở trái đất hắn nhất định sẽ bị cộng đồng mạng phỉ nhổ: “Vậy ngươi có để ý bên cạnh ta có người khác…”

Đúng lúc này, một bóng dáng đột nhiên xuất hiện ngoài sơn động, nói: “Là Nhậm viện trưởng kêu các ngươi đến sao?”

Cố Dương thầm cả kinh, quay đầu nhìn lại, thấy đó là một đạo cô, mặc áo đạo bào rộng, không nhìn ra được tuổi tác cụ thể.

Ánh mắt đầu tiên giống như một lão thái thái hiền lành.

Nhưng vừa nhìn lại thì giống như nữ tử trung niên.

Chờ nhìn kỹ lại, nhìn diện mạo lại cực kỳ trẻ tuổi.

Mức độ vô cùng tương phản giữa diện mạo với khí chất này khiến người ta có cảm giác cực kỳ độc đáo.

Diệp Lăng Ba vội vàng đứng lên: “Đệ tử Văn viện Diệp Lăng Ba, bái kiến Văn chưởng giáo!”

Cố Dương cũng hành lễ theo: “Vãn bối Cố Dương, bái kiến chưởng giáo.”

Ánh mắt đạo cô đảo qua người hai người, dừng lại thêm vài giây ở trên người Cố Dương, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Cố Dương nói: “Viện trưởng bảo bọn ta đến tìm tiền bối.”

“Vậy đi thôi.” Đạo cô gật đầu, không hỏi tiếp nữa.

Diệp Lăng Ba sờ mi tâm, một đường sóng gợn xuất hiện trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận