Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 76: Kế hoạch B

Chương 76: Kế hoạch B

[Hai mươi hai tuổi, thực lực của ngươi đã là tam phẩm, đứng thứ bảy trong Tiềm Long bảng. Ở Bình quận thành, ngươi dùng một đao đánh bại ba cường giả nhị phẩm, danh tiếng được truyền khắp thiên hạ, được biết đến là cường giả tam phẩm đệ nhất.]

[Sau khi gửi gắm Tô Thanh Chỉ và Từ Nhược Mai cho Lăng Linh, ngươi một thân một mình rời đi, đến bờ biển phía nam Đại Chu ẩn cư, mai danh ẩn tích, khổ tu công pháp.]

[Ba năm sau, một đám người xông vào trong nhà ngươi, không nói một lời đã ra tay với ngươi. Ngươi bèn giết chết mấy người, làm cho bọn chúng khiếp sợ. Sau đó rời khỏi nơi này.]

[Từ đó về sau, không ngừng có người đến truy sát ngươi, hóa ra trên ngọn núi ngươi ẩn cư kia có một vị cường giả Thần Thông cảnh đã để lại công pháp truyền thừa, hiện giờ chỗ cất giữ kho báu đã trống không, bọn họ nghi ngờ là ngươi đã chiếm được truyền thừa.]

[Một tháng sau, một gã cường giả nhất phẩm đuổi tới, ngươi tự biết không trốn thoát được, tung Sát Thân thức đồng quy vu tận. Hưởng thọ hai mươi lăm tuổi.]

Cố Dương lại một lần nữa cảm nhận được sự ác ý của thế giới.

Hắn chạy bừa đến một nơi để ẩn cư, thế nhưng lại là nơi một vị Thần Thông cảnh để lại truyền thừa.

Vì phần truyền thừa kia, đến cả cường giả nhất phẩm cũng ra tay.

Xem ra, con đường này đúng là không đi được, dù cho hắn hiện tại đã đến tam phẩm, thực lực có thể so với nhị phẩm, nhưng qua vài năm nữa, tai họa bất ngờ ập đến vẫn như nhau.

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm hai mươi ba tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm hai mươi ba tuổi.]

[Ba, nhân sinh trí tuệ năm hai mươi ba tuổi.]

Đương nhiên Cố Dương chọn một, “Phượng Vũ Cửu Thiên”của hắn chỉ có thể đột phá thông qua việc tích lũy như vậy.

Sau ba năm khổ tu, công lực tăng lên cực kì ít.

Không thể không nói, không có Tô Thanh Chỉ bên cạnh, tốc độ công lực của hắn tiến bộ thật sự là kém xa.

Hắn cũng ý thức được sự quan trọng của băng cơ ngọc cốt.

“Xem ra chỉ có thể dùng cách khác.”

Cố Dương suy nghĩ một lát, vẫn quyết định đi tìm chỗ dựa.

Thiên Tâm võ quán không ổn, nhưng mà ở Đại Chu vẫn còn có nhiều thế lực khác.

“Ngày mai ta đi nghe ngóng với Từ Nhược Mai một chút, sau đó tính toán lại sau.”

Cố Dương thầm nghĩ.

Mỗi một cơ hội mô phỏng đều rất quý giá, không thể thử và sai lầm được, tốt nhất là nên làm rõ thế lực nào đáng để dựa dẫm thì hơn.



Cho đến nửa đêm, Cố Dương để cho Trương Tiểu Hải đi ngủ, còn hắn thì gác đêm.

Một đêm tĩnh lặng, lúc trời hừng sáng, Từ Nhược Mai tỉnh dậy.

Cố Dương trực tiếp hỏi: “Nếu như ta muốn một gia nhập thế lực nào đó, ngươi cảm thấy thế lực nào đáng dựa dẫm nhất?”

Từ Nhược Mai trầm tư một chút rồi nói: “Triều đình Đại Chu.”

Câu trả lời này có chút vượt qua dự đoán của Cố Dương. Hắn hỏi: “Tại sao?”

“Ngoại trừ tứ đại thánh địa thần bí nhất ra thì thế lực mạnh nhất thiên hạ này chính là sáu môn phái lớn và chín danh gia vọng tộc, cộng thêm triều đình Đại Chu.”

“Bình thường sáu môn phái lớn sẽ không thu nhận đệ tử tu luyện giữa chừng, cho dù có thu nhận cũng sẽ không coi ngươi như người một nhà. Về phần chín danh gia vọng tộc, ngươi đầu quân cho bọn họ thì chẳng khác nào tự tay hủy tiền đồ. Chốn dung thân duy nhất cho ngươi chính là triều đình Đại Chu.”

“Ngươi đừng có mà coi thường Đại Chu. Trong thiên hạ, ngoại trừ tứ đại thánh địa thần bí ra, thế lực mạnh nhất chính là triều đình Đại Chu. Mười tám năm trước, thiên hạ còn có một danh gia vọng tộc là Vũ gia. Bọn họ bị chính triều đình tiêu diệt, xoá sổ trong vòng một đêm. Từ đó về sau, mười danh gia vọng tộc thiên hạ biến thành chín danh gia vọng tộc trong thiên hạ.”

Cố Dương nghe vậy thì lòng hơi dao động. Quả thật triều đình Đại Chu mới là chủ nhân của quốc gia này, có thể áp chế nhiều thế lực lớn nhỏ ở trong nước như vậy thì chắc chắn thực lực rất mạnh.

Thế lực này có thể làm phương án thay thế được.

Thế nhưng cũng chỉ dừng lại ở hai chữ “thay thế”. Trước đây, hắn đã từng lĩnh giáo bộ mặt tàn nhẫn của lũ quan trường này. Bọn chúng bán đứng thủ hạ vô cùng dứt khoát, so với đám danh gia vọng tộc kia cũng không tốt hơn là bao.

Hắn hỏi: “Trong triều đình Đại Chu này có ai đáng để dốc sức phò tá không?”

Từ Nhược Mai lắc đầu: “Các phe phái bên trong triều đình Đại Chu rất phức tạp, mà hiểu biết của ta thì có hạn. Nếu nói là danh khí lớn nhất thì chỉ có ba người là Lạc vương, Trấn quốc công và Tĩnh Hải vương.”

Cố Dương nhớ kỹ ba cái tên này, sau này có thể thử cùng bọn họ tiếp xúc một thời gian.

Kế tiếp, hắn lại nghe ngóng không ít chuyện về sáu môn phái lớn và chín danh gia vọng tộc từ Từ Nhược Mai, cuối cùng đã hiểu cơ bản về các thế lực lớn của Đại Chu.

Sau khi ăn sáng xong, năm người tiếp tục lên đường.

Cố Dương cố hết sức tránh xa Ngọc châu, xuôi theo hướng nam, đi về phía Vạn châu.

Bọn họ chỉ lựa chọn hành tẩu trên đường nhỏ vắng người, bởi vì dù gì bọn họ cũng còn phải dẫn theo Trương Tiểu Hải và Tri Tinh còn chưa nhập phẩm, bên cạnh đó là Từ Nhược Mai mất hết tu vi.

Trên đường đi, bọn họ để lại không ít dấu vết, cho nên những người am hiểu việc truy lùng tung tích có thể dễ dàng mò tới đây.

Bất tri bất giác, một ngày lại trôi qua.

Sau khi màn đêm buông xuống, Cố Dương ngồi ở bên cạnh đống lửa, tiếp tục tiến hành mô phỏng.

[…Ngươi dẫn theo Tô Thanh Chỉ tới nương nhờ Lạc vương phủ, nhưng bị từ chối.]

[Ngươi lại tới Thần Đô, muốn ra nhập môn hạ của Trấn quốc công, nhưng không ngờ thế tử Trấn quốc công lại nhìn trúng Tô Thanh Chỉ. Ngươi bị hãm hại, bị hộ vệ của phủ Trấn quốc công truy sát. Ngươi dẫn theo Tô Thanh Chỉ trải qua nguy hiểm, tháo chạy ra khỏi Thần Đô.]

[Trên đường đi đến Đông Châu, ngươi bị cường giả nhất phẩm Lâm gia đuổi kịp, chết trong chiến đấu, hưởng thọ hai mươi ba tuổi.]

Cố Dương cũng không phải quá thất vọng sau khi thấy kết cục lần mô phỏng lần này, bởi vì thật ra hắn đã chuẩn bị tâm lý rồi.

Nếu không đi cửa sau thì việc đầu quân cho những nhân vật lớn này không hề dễ dàng.

Khỏi phải nói đến việc hắn dẫn theo Tô Thanh Chỉ có thể nói là hồng nhan họa thủy. Nữ nhân càng xinh đẹp, phiền phức mang lại càng nhiều.

Xem ra đến chỗ Tĩnh Hải vương thì có lẽ kết cục cũng sẽ giống như vậy

[Mô phỏng kết thúc, ngươi có thể giữ lại một trong những điều sau.]

[Một, cảnh giới võ đạo năm hai mươi ba tuổi.]

[Hai, kinh nghiệm võ đạo năm hai mươi ba tuổi.]

[Ba, bài học cuộc sống năm hai mươi ba tuổi.]

Cố Dương chọn một.

Méo mó có hơn không.

Tiếp theo, hắn lại bắt đầu một lượt mô phỏng mới, lần này, hắn lựa chọn kế hoạch B.

[…Ngươi dẫn theo Tô Thanh Chỉ và Từ Nhược Mai rời khỏi Bình quận thành. Nửa tháng sau, một cường giả nhất phẩm đuổi đến, vào thời điểm quan trọng, Sở Tích Nguyệt đã tìm tới, dùng thái độ mạnh mẽ khiến cho cường giả nhất phẩm kia tạm thời rút lui.]

[Sau đó, Sở Tích Nguyệt khiêu chiến với ngươi. Ngươi đồng ý, cố gắng hết sức mình. Sau năm mươi chiêu, ngươi thắng được một chiêu. Các ngươi giao hẹn sau một tháng nữa sẽ tái chiến.]

[Từ đó về sau, Sở Tích Nguyệt vẫn luôn đi theo ngươi suốt cả chặng đường. Trên đường đi, hai người các ngươi đàm luận võ đạo, cùng nhau trau dồi võ học của bản thân. Dần dà, các ngươi nảy sinh tình cảm với nhau.]

[Một tháng sau, các ngươi lại tỷ thí một lần nữa. Sau tám mươi chiêu thức, Sở Tích Nguyệt đã dùng thứ kiếm pháp đồng quy vu tận kia, ngươi không nỡ lòng khiến nàng bị thương, đành chịu một kiếm làm trọng thương.”

[Kể từ lúc đó, Sở Tích Nguyệt ngày đêm canh giữ ở bên cạnh ngươi, cùng ngươi dưỡng thương. Từ đó,bắt đầu yêu đương…]
Bạn cần đăng nhập để bình luận