Nhân Sinh Của Ta Có Thể Vô Hạn Mô Phỏng

Chương 192: Ta cũng có một tấm bản đồ kho báu

Chương 192: Ta cũng có một tấm bản đồ kho báu

Trong mô phỏng, đến ba mươi năm sau, khi Tinh La tông xâm phạm, nàng vẫn nắm giữ đại quyền.

Điều đó đủ chứng minh, trong đấu tranh triều đường, không ai đấu nổi nàng.

Hiện tại hắn không vội bày tỏ thái độ là vì nâng giá trị bản thân, nếu dễ dàng đồng ý, vậy thì làm sao bàn điều kiện với người ta?

Ít ra phải kiếm được một nghìn vạn lượng chứ.

Chỉ xem vị hoàng hậu trước giờ rộng rãi này nỡ hay không thôi.

Sau khi Trình Tuyết rời đi, đột nhiên Trình Thanh Vũ kéo nhẹ tay áo của hắn, nói: “Ngươi biết quốc trượng phủ ở đâu không?”

“Ở đâu?”

“Nhà của đám người Tô tỷ tỷ chính là quốc trượng phủ.”

Cố Dương giật mình: “Vậy Tô tỷ tỷ mà ngươi nói là?”

“Đương nhiên là nữ nhi của quốc trượng rồi, ta nghe hạ nhân của quốc trượng phủ đều gọi nàng nhị tiểu thư. Ngươi đoán đại tiểu thư là ai?”

Cố Dương thấy vẻ mặt đắc ý mau hỏi ta đi của nàng, trông rất giống một biểu muội, nụ cười cũng trở nên dịu nhẹ hơn, hỏi: “Ai?”

“Ngốc ghê, tất nhiên là đương kim hoàng hậu nương nương rồi.”

Cố Dương vừa trò chuyện với Trình Thanh Vũ, vừa vẫy tay với huynh muội Hạ Hầu, bảo hai người qua đây.

Chờ bọn họ lại gần, tiểu nữ hài khá biết điều ngậm miệng lại.

Cố Dương nói: “Xem ra thương tích của các ngươi đã gần lành hẳn.”

Hai huynh muội “bịch” một tiếng quỳ xuống mặt đất: “Đa tạ ơn cứu mạng của Cố công tử, hai huynh muội ta không gì đền đáp, nguyện làm nô làm tỳ, hầu hạ bên cạnh công tử.”

“…”

Cố Dương hơi đau đầu nhìn hai người đang quỳ mọp dưới đất, hắn không muốn đi con đường xưa trước đây nữa. Hắn nói: “Thật ra người cứu các ngươi là Cao tiền bối và đồ đệ hắn, các ngươi muốn đa tạ thì hãy đa tạ bọn họ đi.”

Hắn nói xong, khẽ phất tay, hai người bị một luồng sức mạnh vô hình nâng lên, một mạch rơi ra ngoài mười mấy mét.

Ý này rõ ràng là không muốn nhận bọn họ.

Trình Thanh Vũ cạnh bên trông thấy hắn làm vậy, kinh ngạc tới nỗi không ngậm miệng được, chợt trong ánh mắt nhìn hắn có thêm vài phần kính nể, giọng điệu cũng không hỗn xược như trước đó, khẽ giọng hỏi: “Cố đại ca, ngươi đã Thần Thông rồi ư?”

“Vẫn chưa.”

Thủ đoạn thần tiên như vậy, thế mà vẫn chưa phải Thần Thông cảnh?

Trình Thanh Vũ khó bề tưởng tượng, cường giả Thần Thông cảnh sẽ như thế nào.

Lúc này, thiếu nữ của Hạ Hầu gia đó lại chạy qua, lấy một quyển sách từ trong lòng ra: “Xin ân công nhất định phải nhận lấy thứ này.”

Lần này, Cố Dương không có từ chối, cầm lấy trên tay.

Thiếu nữ khom lưng hành lễ mới rời khỏi.

Cố Dương lật sách ra xem một hồi, bên trong kia toàn là kim văn, bên cạnh còn có chú thích chi tiết.

Đây là tâm huyết của mười mấy đời người Hạ Hầu gia vài trăm năm nay.

Thứ này cũng chính là vật hắn cần, có được quyển sách này thì có thể phiên dịch ra văn tự trên phần bản đồ đó, tới khi đó liền biết được cách mở nơi bí cảnh kia.

Đêm hôm ấy, tiểu viện mà Trình Thiên Tâm đang ở truyền ra một tiếng hét to.

Cố Dương thông qua một góc nhìn khác có thể nhìn thấy chân nguyên của hắn tăng vọt gấp vài lần một cách rõ rệt, hơn nữa càng thêm tinh thuần, đã thuận lợi đột phá tới nhất phẩm.

“Tiểu tử này không thiếu tư chất nhận thức và tâm tính, chỉ thiếu một ít cơ duyên.”

Cao Phàm và đồ đệ Phùng Thiên Tứ cũng bị chấn động, đi ra phía ngoài, cảm khái cất lời, tuy nhiên lọt vào tai của người bên cạnh lại có vẻ hơi lên mặt cụ non: “Thế nhưng sau này hắn càng sẽ trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của khá nhiều người.”

Phùng Thiên Tứ hơi bất bình nói: “Chẳng lẽ chỉ vì Trình quán chủ mở võ quán thì những con cháu thế gia đó phải làm khó hắn sao? Bá đạo như thế nào cũng không thể không nói đạo lý như vậy chứ? Ngăn cản chuyện gì của bọn họ hả?”

Cao Phàm nói: “Tiểu tử thối, ngươi đúng là không biết lòng người hiểm ác, đối với mấy con cháu thế gia cao cao tại thượng kia, nhìn thấy đám quê mùa ngày trước muốn trở mình, không đuổi cùng giết tận bọn họ mới lạ.”

Sau khi hắn dạy cho đồ đệ một bài học mới nói tới chuyện nghiêm chỉnh với Cố Dương: “Hôm nay, có phải huynh muội Hạ Hầu đã cho ngươi một quyển chú thích kim văn không?”

“Đúng.”

“Có thể mượn ta dùng một lát không.”

Cố Dương tò mò hỏi: “Tiền bối lấy chú thích kim văn để làm gì?”

Cao Phàm nhìn trái nhìn phải, thấy không người nào để ý, mới kề sát khẽ giọng nói: “Thực tình chẳng dám giấu, trong vô tình ta có được một tấm bản đồ kho báu của Hạ triều, đáng tiếc không biết kim văn trên đó.”

Bản đồ kho báu của Hạ triều?

Cố Dương cảm thấy hơi kỳ lạ, chẳng lẽ bản đồ kho báu của hắn lại giống với mình?

Cao Phàm nói: “Yên tâm, ta không mượn không đâu, bản đồ tính một phần cho ngươi.”

“Được.” Cố Dương đồng ý.

Cố Dương và sư đồ Cao Phàm đi tới viện của bọn họ đang ở, sau khi đóng cửa lại, Cao Phàm tháo bỏ giày, lấy một tấm bản đồ tơ chất gấp gọn gàng từ trong giày ra, trải ra đặt lên trên bàn.

Cố Dương nhìn bản đồ tràn ngập mùi vị này, trong lòng càng cảm thấy lạ lùng.

Phần bản đồ này của Cao Phàm không giống của hắn lắm, địa hình hơi tương tự, nhưng văn tự trên kia thì hoàn toàn khác nhau.

Không ngờ lại có đến hai tấm bản đồ kho báu của Hạ triều.

Trên mặt hắn không cảm xúc, lấy quyển chú thích kim văn đó ra, hỏi: “Tiền bối làm thế nào có được bản đồ kho báu này vậy?”

“Lấy cắp từ trên người khác đấy.”

Cao Phàm vừa nói vừa lật xem quyển chú thích kim văn kia, đối chiếu văn tự trên bản đồ, bắt đầu phiên dịch từng chữ.

“Nghe nói, khi Hạ triều bị diệt, một vương gia cất giấu phần lớn của cải và Nhân Hoàng kiếm của Hạ triều vào một bí cảnh trong Thần Đô, bản đồ kho báu này ghi chép lại vị trí và cách mở nơi bí cảnh đó ra.”

Lại là Nhân Hoàng kiếm?

Cố Dương nhíu mày lại, cảm thấy sự việc không đơn giản thế kia.

Vấn đề đây rồi, hai bản đồ, phần nào là thật?

Nhìn từ lần mô phỏng trước đó, chắc bản đồ trên tay hắn là thật, cuối cùng thành công mở ra nơi bí cảnh kia, trong đó quả thực có một thanh kiếm, hơn nữa còn có một cường giả Bất Lậu cảnh canh giữ bên trong bí cảnh.

Nhưng điều này cũng không thể chứng minh tấm của Cao Phàm chính là giả.

Nói không chừng, phương pháp trên hai tấm bản đồ đều có thể mở ra bí cảnh đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận