Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 108: Kẻ Địch Vẫn Sống Sót

Bên ngoài tòa thành trung tâm, trên một ngọn núi.
Vu Linh nhìn hình ảnh đã biến mất trong phòng livestream, hoang mang hỏi: “Lão sư, áo giáp Bạch Đế và Huyền Nữ đều đã xuất thế, ngài vẫn muốn giết Cố Trường Khanh sao?”
“Hai cái siêu văn áo giáp này mạnh tới cỡ nào, chắc chắn ngài hiểu rõ hơn bất cứ ai.”
Thân hình người áo choàng đen cứng đờ, không cam lòng siết chặt hai tay.
Gã lấy ra một đồng xu để bói một quẻ.
Xì xì…
Gã đau đớn ôm lấy lồng ngực, bất chợt phun ra một ngụm máu tươi.
“Lão sư, làm sao vậy?”
Tô Ấu Vi và Vu Linh đều bị dọa sợ.
“Ta không thể xem quẻ bói mệnh của Cố Trường Khanh nữa, aiiz!”
Người áo choàng đen thở dài một hơi, đoạn nói: “Từ bỏ đi thôi, chúng ta đi! Đi tới nơi phong ấn áo giáp siêu văn của vi sư xem xem.”
Dứt lời, gã liền dẫn theo Vu Linh và Tô Ấu Vi rời đi.
Kỳ thật nói thì nói thế, nhưng thực lòng gã vẫn chưa hoàn toàn chết tâm.
Nếu như có thể trong thời gian ngắn tìm được áo giáp siêu văn bị phong ấn, gã nhất định sẽ không từ bỏ kế hoạch đoạt lấy áo giáp của Cố Trường Khanh.
. . . .
“Đã nhìn thấy người ngươi chọc đến là kẻ như thế nào chưa? Cũng may là ta có một viên Chân Linh Hồn Quả, bằng không thì ngươi đã lâm vào cảnh vạn kiếp bất phục rồi!”
Phía trên tầng mây có hai người đang đứng, là một cô gái mặc áo giáp Huyền Hoàng và… Bạch Tinh.
Tên này vậy mà còn chưa chết!
Cố Trường Khanh đã phân thây gã ra thành tám mảnh, không ngờ tới hiện giờ gã vẫn còn sống sờ sờ mà đứng ở đây.
Bạch Tinh hoàn nghi nhìn cô ta, cuối cùng vẫn quyết định hỏi thẳng: “Ta đã làm bại lộ sự tồn tại của ngươi, vì sao ngươi vẫn muốn cứu ta?”
“Bởi vì ngươi chính là người được chọn của Huyền Linh Tộc ta, có một bộ áo giáp siêu văn đang chờ ngươi, nếu không phải như thế thì… hừ!” Cô gái mặc áo giáp Huyền Hoàng tỏ vẻ chán ghét.
“Tổ Tinh? Ngươi cũng là người Lam Tinh?” Bạch Tinh ngập ngừng nhìn cô ta.
Ánh mắt cô ta âm trầm, không phủ nhận: “Đúng thế, chẳng qua năm đó bởi vì ta không phải Nhân Tộc, cho nên mới bị Đế Quốc Tổ Tinh lưu đày.”
“Ngươi không phải là con người?” Khuôn mặt Bạch Tinh lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Lam Tinh trước đây không phải chỉ có Nhân Tộc các ngươi, nhưng bọn họ nhiều người thế lớn nên nhìn chúng ta không vừa mắt, cho rằng chúng ta không xứng đáng sinh sống trên cùng một tinh cầu với bọn họ, cho nên đã lưu đày tất cả các chủng tộc khác.”
Cô gái thản nhiên nói: “Vừa rồi mấy người rời đi là Siêu Vu Tộc, cũng từng được sinh ra ở Lam Tinh, là đối thủ một mất một còn của chúng ta.”
Bạch Tinh nghi ngờ nói: “Chuyện này… Đế Quốc Lam Tinh trước kia thật sự bá đạo như vậy sao? Ngay cả một mảnh đất cũng không muốn cho các ngươi sống cùng?”
“Nào chỉ có bá đạo, ngay cả các chủng tộc khác trong vũ trụ bọn họ cũng không coi ra gì.”
“Áo giáo Bạch Đế và Huyền Nữ kia, năm đó chỉ tính riêng bọn họ đã giết chết nhiều tộc mạnh đến nỗi khiến người ta nghe danh mà khiếp sợ.”
“Đương nhiên những chuyện này là ta thấy được trên sách cổ, thời đại đó đã quá xa xôi, người có thể sống đến bây giờ đều là những siêu văn nhân cấp năm mươi trở lên.”
Tất cả những gì cô ta thấy được trong sách cổ ghi lại về Đế Quốc Lam Tinh đều là tàn bạo bất nhân, cực kỳ ngạo mạn, duy ngã độc tôn, chưa bao giờ nhìn thấy bất cứ chuyện gì tốt đẹp mà có liên quan tới bọn họ.
Bởi vậy có thể thấy được, Đế Quốc Lam Tinh của năm đó thật sự là kẻ địch của toàn vũ trụ.
Nhưng mà người ta quả thực có năng lực để bày ra tư thái ngạo mạn ấy!
Bạch Tinh trầm mặc một lúc mới nói: “Hiện giờ chúng ta khoan nói đến chuyện này, vừa nãy ngươi nói có một bộ áo giáp siêu văn đang chờ ta nhận chủ?”
“Đi thôi!”
Cô gái không nhiều lời, trực tiếp dẫn theo gã tới một nơi.
. . .
Tòa thành trung tâm, trong khu số hai của tòa thành.
“Mọe nó, người sống sờ sờ?”
Ba người Trương Hổ, Chu Tước và Thao Thiết đang tiến vào trong, bỗng nhiên nhìn thấy một người đang nằm trên đường không hề nhúc nhích, tóc tai bù xù, quần áo cả người rách nát.
Nhìn đầu tóc bạc trắng dài đến thắt lưng thì có vẻ giống như một người già.
“Nơi này… còn có người sống?”
Thao Thiết lộ ra vẻ mặt kinh dị, nhìn chằm chằm vào thân thể nằm cách đó không xa.
“Chúng ta đi qua nhìn thử xem.” Chu Tước do dự đề nghị.
Có thể gặp được một người sống ở đây khiến cho bọn họ đều cảm thấy có hơi kiêng kỵ.
Trương Hổ ngập ngừng, “Nếu không… hay là chờ lão bản đến đây đi?”
Là người hay quỷ cũng không biết, ai gặp cảnh này cũng sẽ nổi da gà.
“Ha…”
Đột nhiên, người kia trở mình phát ra một tiếng nói mớ.
“Mẹ nó, thật sự còn sống?”
Bộ tóc vừa dài vừa rối đã che kín cả khuôn mặt, hoàn toàn không nhìn ra được dáng vẻ người đó thế nào.
“Tiền bối, xin hỏi ngài là…”
Chu Tước thật cẩn thận đi tới, lễ phép hỏi.
“Ha ha ha! Tới đây! Uy nghiêm của Đế Quốc không thể xâm phạm, ta sẽ giết sạch mấy con khỉ không biết điều các ngươi!”
Chu Tước vừa dứt lời, lão nhân kia giống như chạm phải công tắc khởi động mà bỗng đứng phắt dậy, hệt như lệ quỷ xông về phía mấy người Trương Hổ.
“Chết tiệt!”
Ba người đều bị dọa sợ, hốt hoảng hét lên một tiếng, thân hình nháy mắt đã lùi lại cách kẻ điên này mấy trăm mét.
“Đến đây! Mấy con khỉ các ngươi, một mình ta có thể giết hết các ngươi! Ha ha ha!”
Lão thật sự giống hệt lệ quỷ, tóc tai bù xù, âm thanh trầm khàn, trạng thái thì lại mê mê man man, như thể đang chìm sâu vào trong một huyễn cảnh nào đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận