Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 257: Tinh Đế Vạn Tuế, Lam Tinh Vạn Tuế!

Tây vũ trụ.
Uy áp của Vũ Trụ chi thành như biến thành thực thể bắt đầu khuếch tán.
“Uy áp thật khủng khiếp!”
“Ta từ bỏ, còn chưa thật sự mở cửa mà đã đáng sợ như vậy, nếu lại có một lần uy áp mạnh hơn nữa thì ta thật sự cản không nổi.”
Một vài thần văn giả cấp bốn mươi lăm đã xoay người chạy xa, rời khỏi nơi này.
Sau khi bọn họ rời đi, lại có một lượng lớn thần văn giả do dự, sau đó cũng xoay người rời đi.
Ngoài Vũ Trụ chi thành lập tức ít đi rất nhiều thần văn giả.
Nhưng những người lưu lại đều là cường giả tiếng tăm lừng lẫy tại một phương vũ trụ.
Cánh cửa Vũ Trụ chi thành sắp mở ra, bọn họ không muốn lùi bước.
...
Nam vũ trụ.
Lam Tinh, Côn Luân.
“Tinh đế bệ hạ cứ yên tâm đi thôi, Lam Tinh giao lại cho ta.”
Tần Đế vỗ ngực cam đoan.
Ông ta cũng không cho rằng trong vũ trụ còn có kẻ có thể uy hiếp tới Lam Tinh.
Cố Trường Khanh cũng cho rằng không có khả năng này.
Nhưng nơi này dù sao cũng là đại bản doanh của Nhân Tộc, là nhà của mình, nhà của vợ con đều ở nơi này, cẩn thận một chút không thừa.
Thấy Cố Trường Khanh chuẩn bị rời đi, Tần Đế cắn răng mở miệng: “Tinh đế bệ hạ, Hoàng Đế tiền bối… ông ấy có phải cũng đột phá rồi?”
Cố Trường Khanh dừng bước, gật đầu nói: “Không sai.”
Vẻ mặt Tần Đế có chút cô đơn, phải biết rằng, trước đó ngoại trừ Cố Trường Khanh thì người mạnh nhất Lam Tinh chính là ông ta.
Nhưng hiện giờ, Hoàng Đế đã đột phá khỏi cấp chín mươi chín, tới cảnh giới Siêu Thoát.
Nhưng mà mình vẫn còn quanh quẩn tại chỗ.
Cố Trường Khanh hiểu được sự buồn bã của Tần Đế, lạnh nhạt nói: “Trước kia tuy rằng ngươi mạnh hơn Hoàng Đế tiền bối, nhưng tâm thái của ngươi có vấn đề, điều chỉnh cho tốt đi, đợi ta từ Vũ Trụ chi thành trở về, sẽ giúp ngươi đột phá.”
Nói xong, Cố Trường Khanh bước vào hư không, cuối cùng quét mắt nhìn Thần Vũ Tuyết Oánh vẫn còn đang mơ hồ một cái.
Lực lượng của ấn ký màu xám là mấu chốt, nhưng mà Tần Đế có thể điều chỉnh được tâm thái hay không, mấu chốt có vẻ ở ngay trên người cô gái này.
“Nghẹn chết bà đây rồi…”
Từ Thi Tình nửa ngày không dám nói chuyện, sau khi Cố Trường Khanh đi thì lập tức thốt ra một câu như vậy.
Vừa dứt lời, vô số chưởng ấn lại đánh về phía cô ta.
...
“Chúng ta cũng đi thôi.”
Cố Trường Khanh xuất hiện lại trong tòa thành trung tâm.
Hoàng Đế, Ngô Duệ, Triệu Phong, Thao Thiết, Chu Tước, Thích Ngọc Na, Hầu Vương cùng nhau hiện thân trên bầu trời.
“Hắc Long!”
Cố Trường Khanh gọi.
Ngao!
Trên cổ tay Cố Trường Khanh, ánh sáng màu đen mãnh liệt tràn ra.
Một lát sau, một con Hắc Long chiếm cứ nửa bầu trời phía trên Lam Tinh xuất hiện trước mặt mọi người.
“Đệt! Hắc Long này quá khí phách rồi, Tinh Đế bệ hạ muốn xuất chinh sao?”
“Ha ha ha, thật muốn tự mình đến nơi, nhìn Tinh Đế bệ hạ oai phong quét sạch cường địch!”
“Tinh đế vạn tuế, Lam Tinh vạn tuế! Tộc ta vạn tuế!”
“Nhân Tộc vô địch, Lam Tinh vô địch, Tinh Đế bệ hạ vô địch!”
“Giết, giết, giết! Giết ra uy danh hiển hách của Lam Tinh!”
“Lam Tinh ta đã sớm uy danh hiển hách, hiện tại còn vượt qua trước đây, đi đến đỉnh cao mới!”
Nhân Tộc trên Lam Tinh đồng thời hô lớn.
Trên bầu trời xuất hiện một trùng động cực lớn.
Cố Trường Khanh dẫn theo mấy người Hoàng Đế đáp xuống hai cặp sừng của Hắc Long.
Bầu trời chấn động, tiếng rồng gầm vang vọng đất trời, cuốn theo lôi vân cuồn cuộn chui vào trùng động.
...
Tây vũ trụ.
Một đợt uy áp từ Vũ Trụ chi thành quét ngang ra ngoài, trên bầu trời ngoài tòa thành lâm vào sự yên lặng ngắn ngủi.
Vô số thần văn giả ngừng thở, vừa chăm chú vào động tĩnh ngoài cửa thành, vừa chú ý an toàn xung quanh mình.
Không khí càng ngày càng khẩn trương, không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ngay cả Trương Hổ trấn thủ ở cửa thành, lúc này cũng thu lại kiêu ngạo bá đạo, vẻ mặt nghiêm túc nhìn đám thần văn giả trên bầu trời.
Lão đại sắp đến, cũng không thể có chuyện kéo chân vào lúc này.
Vào lúc bầu không khí khẩn trương đến mức có thể ngưng kết thành thực thể.
Vù…
Một tia sáng kéo dài qua vô số tinh hệ bỗng xuất hiện trên trời sao.
Cửa mở!
Cửa Vũ Trụ chi thành chậm rãi mở ra một khe hở, ánh sáng bên trong thành từ khe cửa bắn thẳng về phía bầu trời bên ngoài.
Không cần sinh linh nào mở miệng, trong nháy mắt cánh cửa mở ra, thần văn trên người tất cả các thần văn giả đều sáng lên, áo giáp thần văn đã phụ thể.
Trên bầu trời, hàng trăm triệu tia sáng lấp lánh xông thẳng về cánh cửa Vũ Trụ chi thành.
“Ngu xuẩn!”
Một ông lão mặc áo choàng màu xanh biếc chầm chậm mở mắt.
Theo lão thấy, hành vi của những thần văn giả chỉ sợ tiến vào chậm một chút sẽ mất đi tiên cơ này, không thể nghi ngờ chính là tự tìm đường chết.
Vũ Trụ chi thành tỷ năm mới xuất hiện một lần, vừa rồi chỉ là uy áp tỏa ra đã giết chết rất nhiều thần văn giả.
Dưới tình huống không hề biết gì về tình hình trong thành mà tùy tiện xâm nhập, có gì khác với vật hy sinh tìm chết đâu?
Nhưng có những vật hy sinh ngu xuẩn này xung phong đi đầu, vừa lúc có thể thăm dò tình huống bên trong, tác dụng của vật hy sinh cũng đã được thể hiện.
Cho dù đám vật hy sinh này có thể lấy được tài nguyên trân quý gì, vậy thì tùy tay bóp chết, tài nguyên vẫn sẽ là của mình.
Ông lão hoàn toàn không nóng vội.
Có cùng suy nghĩ với lão còn có các nhóm thế lực lớn khác.
Bọn họ đều chọn quan sát trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận