Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 242: Công Kích Lam Tinh (3)

Ngu Thành vừa định động đậy, một bàn tay bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cậu ta.
“Không!”
Đợi khi cậu ta phản ứng lại muốn chạy trốn thì đã bị Cố Trường Khanh mạnh mẽ bắt được vào tay.
“Đại lão! Không liên quan đến ta! Là bà ta, là bà ta muốn tới tìm ngươi! Ta… ta chỉ là đi ngang qua!”
Sợ hãi bao phủ tinh thần cậu ta, lúc này ngay cả nói cậu ta cũng không thể nói rõ ràng.
“Ồ.”
Cố Trường Khanh hờ hững nhìn thoáng qua phía sau Ngu Thành, hơn mười cường giả của Thương Vương cổ tộc sắc mặt đại biến.
“Khốn kiếp! Thả thiếu chủ nhà ta ra!”
“Chọc tới Thương Vương cổ tộc ta, ngươi là đang tự tìm đường chết!”
“Tiểu tử, ngươi dám động tới một sợi tóc của thiếu chủ nhà ta, ta sẽ diệt cả tộc ngươi!”
Thần văn bùng nổ, ánh sáng thần thánh chiếu sáng khắp bầu trời, hơn mười cường giả đều kích hoạt đế giáp, uy áp cường đại đánh về phía Cố Trường Khanh.
“Nếu đã đến rồi, vậy đều lưu lại đi.”
Rắc! Rắc! Rắc!
“A a a a a…”
Thanh âm thống khổ vang vọng bầu trời.
Song long một đen một xám trên vai Cố Trường Khanh quấn quanh trên người Ngu Thành.
Chúng nó nhẹ nhàng cuốn chặt, từng tấc trên cơ thể Ngu Thành đều bị nghiền ép cho vỡ vụn.
“Ta sai rồi, Tinh Đế bệ hạ, tha cho ta đi, để ta làm cái gì cũng được! A…”
Rất nhanh, đau đớn đã khiến cậu ta không thể nói ra bất cứ điều gì, chỉ còn lại tiếng kêu rên thảm thiết.
“Buông Ngu Thành ra!”
Một thanh băng kiếm nháy mắt đánh tới từ phía sau Cố Trường Khanh.
Thiên Nguyệt Thiên Dương ra tay, cho dù con gái chết thảm thì Ngu Thành vẫn là con rể vàng được bà ta công nhận, không thể trơ mắt nhìn cậu ta chết ngay trước mặt mình.
“Vừa rồi không ra tay với ngươi là đã muốn tha ngươi một mạng, vậy mà còn dám ra tay!”
Mặc kệ Ngu Thành ở một bên vặn vẹo thống khổ, Cố Trường Khanh vung tay lên, băng kiếm sắc bén nháy mắt vỡ vụn.
Thấy đánh lén không thành, Thiên Nguyệt Thiên Dương quay đầu bỏ chạy.
Nhưng không ngờ dù bà ta có thúc dục áo giáp thế nào thì vẫn không thể đi về phía trước nửa bước.
Trước mặt giống như có một tấm chắn vô hình chặn lại đường đi của bà ta.
Bà ta muốn mở ra trùng động, nhưng lại hoảng sợ phát hiện mình đã không thể cảm ứng được sự tồn tại của không gian.
Bà ta đã bị giam cầm!
“Cứu… ta…”
Trong lúc ý thức vẫn chưa bị đau đớn hoàn toàn ăn mòn, Ngu Thành liều mạng rít ra vài tiếng từ kẽ răng.
“Ra tay!”
Hơn mười đạo thần thông khủng bố tràn ngập bầu trời phóng tới, từ trên Lam Tinh nhìn xuống, giống như một màn pháo hoa long trọng.
“Là lão bản đã trở lại!”
Tiểu Đoàn Đoàn hưng phấn vỗ tay nhảy cẫng lên, áo sơ mi trên người cũng phập phồng lên xuống.
Giây tiếp theo, trên bầu trời lóe lên lôi đình huyết sắc, đánh nát toàn bộ mười đạo thần thông đang phóng tới.
Lôi đình khủng bố phóng theo phương hướng mà mà thần thông bắn tới, lan tràn ra bốn phía.
A a a a a…
A a a a a…
Hơn mười tiếng kêu thảm thiết đồng thời vang lên.
Mọi người trên Lam Tinh ngẩng đầu nhìn không trung, trong ánh mắt mang theo sự sùng bái với Cố Trường Khanh, còn có sự lạnh lẽo dành cho kẻ địch đến xâm phạm.
Răng rắc!
Không gian vỡ vụn.
Trong ánh mắt tuyệt vọng của Thiên Nguyệt Thiên Dương, đế giáp Hạo Tuyết Thương Lam mà bà ta vẫn lấy làm kiêu ngạo giống như một tấm kính vỡ vụn, ngay cả cơ thể của bà ta cũng như muốn vỡ nát, áo giáp toàn thân đã tan rã.
Cung chủ Hạo Tuyết học cung Thiên Nguyệt Thiên Dương, áo giáp vỡ nát, cả người đều là máu, đã biến thành vong hồn, người đàn ông này sao lại mạnh như vậy?
Trên bầu trời, ánh mắt Ngu Thành đã không còn thần thái.
Dưới trói buộc của song long, không chỉ xương cốt cả người vỡ vụn mà ngay cả linh hồn cũng phải thừa nhận sự tan vỡ.
Giờ phút này, Ngu Thành đã chết đến không thể chết hơn nữa.
Nói thật, một con kiến như cậu ta, nếu không phải vẫn luôn kêu gào thì Cố Trường Khanh còn sợ giết cậu ta sẽ làm bẩn tay mình.
“Ha ha, không hổ là Tinh Đế bệ hạ!”
“Nên làm như vậy, những sinh linh ngoài hành tinh này đều đáng chết!”
“Chỉ có chút thực lực ấy mà cũng dám giết tới cửa?”
“Nực cười, thật cho rằng Lam Tinh ta dễ ức hiếp?”
Người trên Lam Tinh thấy một màn này thì đều cảm thấy vui vẻ.
Lam Tinh hiện giờ đã có không ít nhân loại đặt chân vào bầu trời vũ trụ.
Ở Nam vũ trụ, trước mắt bọn họ gần như có thể đi ngang.
Nhưng vẫn có không ít tên điên dám ra tay với thần văn giả của Nhân Tộc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận