Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 418: Gurgon Đột Kích

Chương 418: Gurgon Đột Kích
Tất cả mọi người đều đắm chìm trong thắng lợi vui sướng.
Cố Trường Khanh quay về tòa nhà trung tâm, lộ mặt một lần rồi mới quay về nhà.
Mới vừa vào cửa, Lâm Nguyệt Dao và Lâm Thủy Dao đồng thời bổ nhào vào lòng hắn.
“Lão công!”
“Tỷ phu!”
Hai người đều mặc quần áo ở nhà rộng thùng thình, nhất là Lâm Thủy Dao, đôi chân trắng dài chỉ thiếu chút nữa là quấn lấy thắt lưng Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh ôm lấy cô, hôn lên mặt Lâm Nguyệt Dao một cái.
Sau đó buông hai người ra, ôm lấy con gái Cố Nghiên Nghiên vào lòng.
“Nghiên Nghiên, ba ba cảm ơn con rất nhiều.”
Cố Nghiên Nghiên cười khẽ bên tai hắn, nói: “Đây là bí mật giữa con và ba ba, ma ma và tiểu di đều không biết đâu!”
Cố Trường Khanh ôm chặt cô bé.
Bởi vì ngoại trừ những huynh đệ thủ hạ từng nói những lời bảo vệ mình ra thì cũng chỉ có con gái mình.
“Lão công, ta làm vài món ăn, một nhà cùng nhau ngồi xuống ăn cơm nói chuyện đi!”
Lâm Thủy Dao liếc mắt một cái, hờn dỗi nói: “Tỷ phu, sao ngay cả điện thoại cũng không gọi, chúng ta đều lo lắng chết mất.”
Cố Trường Khanh nhớ tới lời của Từ Thi Tình, mỉm cười đáp: “Lam Tinh còn thì ta còn, phương thức truyền tin tốt như vậy ở trước mắt ngươi, còn cần gọi điện thoại à?”
...
Ngoài Nam vũ trụ.
Thuyền cứu nạn Côn Luân cũng thu được tin tức trực tiếp đến từ nền tảng Alpha.
Người sống sót của các cổ tộc nghẹn họng nhìn trân trối.
“Nam vũ trụ vậy mà an toàn rồi!”
“Chúng ta không phải là người không có nhà để về nữa, có đúng không?”
“Tần Đế, chúng ta quay về đi, chúng ta không cần chạy nữa đâu!”
Bọn họ tận mắt nhìn thấy hành tinh mình từng sinh sống, từ một viên minh châu lấp lánh biến thành một viên cầu bị áp súc ra đủ loại màu sắc rồi thu nhỏ lại vô hạn, cho đến khi biến mất trong vũ trụ sâu thẳm.
Trong lòng nói không ra có bao nhiêu khổ sở.
Lúc này Thần Phù đã vỡ vụn, tất cả bọn họ đều nghĩ muốn trở về, cho dù trong các tinh hệ khác ở Nam vũ trụ đã không tìm thấy điểm dừng chân, bọn họ cũng không hy vọng mình và hành tinh mẹ mộ phần chia lìa.
Thần Vũ Tuyết Oánh nhìn Thần Phù trong không gian đã vỡ thành mảnh nhỏ, bất an nói với Tần Đế: “Thật sự đã kết thúc rồi sao?”
Tần Đế không trả lời cô ta.
Mà là phân phó người lái thuyền cứu nạn: “Các ngươi dẫn bọn họ quay về tinh vực Lam Tinh trước, sẽ có người sắp xếp cho các ngươi sau.”
“Tần Đế thì sao?”
Tất cả sinh linh đều nghi ngờ hỏi.
Trên đường đào vong, bọn họ cũng đã biết được thân phận của Tần Đế, lúc này thấy ông ta không có ý định trở về, tất cả mọi người có chút khó hiểu.
Tần Đế nói: “Lần này không phải là thiên tai, mà là nhân họa! Cho dù nguy cơ đã được giải trừ, độc thủ sau màn cũng phải bị kéo ra mới được.”
Ông ta giải thích như vậy, tất cả mọi người đều yên lòng.
Tần Đế dẫn theo Thần Vũ Tuyết Oánh rời khỏi thuyền cứu nạn, đuổi theo hướng Bắc vũ trụ.
...
Khi Đế Khâm Na Tịch đi theo Khang Nạp trở lại hành tinh của Đấu La cổ tộc, Nam vũ trụ đang trải qua sự co rút thê thảm nhất.
Khang Nạp vừa tiến vào thế giới dưới lòng đất đã đợi không kịp mà mây mưa với Đế Khâm Na Tịch một phen.
“Tiện nhân, kỹ nữ, khó trách những tên đàn ông đó nhìn thấy ngươi thì hai mắt đều dại ra, ngươi đáng bị như thế! Nói cho ta ngươi muốn cái gì, ta đều cho ngươi!”
Khang Nạp ý do vị tẫn (1), ánh mắt hung ác tham lam, giống như một đôi bàn tay to lớn ở trên cơ thể nóng bỏng của bà ta vuốt ve.
Đế Khâm Na Tịch hừ lạnh nói: “Ta muốn nhiều lắm, ta muốn mấy tên đàn ông như Tần Đế và Cố Trường Khanh đều nghe ta sai khiến, ngươi làm được không?”
Khang Nạp xoay người đặt bà ta dưới thân, cất tiếng cười to: “Một mình ta chấp mười bọn chúng, chờ Lam Tinh biến mất, toàn vũ trụ giống với nhân loại nhất cũng chỉ có Đấu La cổ tộc ta! Ngươi hãy ngoan ngoãn đi theo ta, làm người phụ nữ của ta, tất cả đàn ông trong tộc tùy ngươi lựa chọn!”
Đế Khâm Na Tịch cười nhạo: “Xem cái nơi không thể thấy ánh sáng mắt trời này của các ngươi, ta ở không nổi!”
“Được được được, ngươi thích hoàn cảnh như Lam Tinh, vậy chúng ta sẽ tìm một tinh hệ tương tự…”
Khang Nạp nổi lên hứng thú, đang muốn dùng sức mạnh hơn thì bên ngoài lớp vỏ hành tinh bỗng nhiên chấn động kịch liệt.
“Có chuyện gì vậy?”
Đám hầu hạ bên ngoài vội vàng vào báo lại: “Đại thủ lĩnh, Nam vũ trụ hình như đã dừng co rút!”
Đế Khâm Na Tịch vừa nghe thấy thì giật nảy mình, vội xé lấy một mảnh sa mỏng che đi thân hình yểu điệu, cả giận quát: “Không thể nào! Thần Phù kia không tiêu diệt hết một phương vũ trụ thì sẽ không dừng lại!”
Đường văn màu xanh sẫm trong đồng tử Khang Nạp lóe ra ánh sáng.
Lúc hắn cobf đang muốn tự mình ra ngoài điều tra, một hơi thở tàn bạo cường đại đột nhiên quét tới.
Oanh!
Còn chưa kịp phản ứng lại, hành tinh này đã bị xé thành hai nửa.
Đế Khâm Na Tịch hoảng sợ trừng lớn hai mắt, không dám tin hô lên: “Cố Trường Khanh vậy mà di dời Thần Phù tới Bắc vũ trụ?”
“Không, tuyệt đối không có khả năng!”
Sau khi Thần Phù vỡ vụn sẽ trở thành rác rưởi tinh tế không còn tác dụng gì, sao có thể thu về để lợi dụng?
Lúc này, trong tòa nhà trung tâm đều lâm vào một mảnh kinh sợ.
Bởi vì lần uy hiếp này lại tới từ ngoại vực.
Nhìn thấy hình thể cuối cùng của quái vật được tính toán ra, Y Toa Bối Nhĩ thất kinh nói: “Gurgon, là bản thể của Gurgon đột kích!”
-::
(1) 意犹未尽 /yì yóu wèi jìn/ ý do vị tẫn = tiếc nuối, chưa cảm thấy đã,… Thường được sử dụng để mô tả cảm xúc sau khi làm việc gì đó kết thúc thì vẫn còn tiếc nuối, chưa đã ghiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận