Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 286: Kẻ Địch Sa Lưới

“Đó là thứ gì?”
Ngu Hạo phục hồi tinh thần lại, nổi giận đùng đùng bắt lấy Đế Khâm Na Tịch.
“Chẳng qua chỉ là một chút kỳ độc đặc biệt thôi.”
Tâm thần Ngu Hạo chấn động, có thể làm thần niệm bị thương, sao có thể chỉ là độc dược bình thường được?
“Đưa thuốc giải cho ta!”
Ở trong cổ tinh, những tộc nhân Thương Vương cổ tộc phát hiện tinh cầu không thích hợp thì đi về phía sương mù để tra xét.
Kết quả vừa mới tiếp xúc với sương mù, tộc nhân liền hóa thành một bãi máu.
Ngu Hạo bóp chặt cổ Đế Khâm Na Tịch, lực đạo lại mạnh thêm vài phần.
“Ngươi thật biết đùa, ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi sao?”
Đế Khâm Na Tịch lạnh lùng nói.
Ngu Hạo nghiến răng nghiến lợi, nhưng không còn cách nào.
Trong lúc lão còn đang rối rắm xem kế tiếp phải xử trí Đế Khâm Na Tịch ra sao.
Khặc khặc khặc…
Theo tiếng cười tà ác vang lên, sương mù màu đen tràn ngập.
Những nhánh cây dài ra do Ngu Hạo sử dụng lực lượng thần văn, lúc này từng cái từng cái héo rũ.
“Là ai?”
Ngu Hạo cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Một thần văn giả hắc ám quanh thân tràn đầy hắc vụ, chỉ chừa ra một đôi mắt đỏ tươi hiện thân trước mặt hai người.
Không hề do dự, khi cảm nhận được uy áp hơn cả cấp chín mươi chín trên người thần văn giả hắc ám này.
Thân ảnh của Ngu Hạo biến mất ở bên trong một gốc cây khô.
Đế Khâm Na Tịch nhìn về phía thần văn giả hắc ám, ưỡn lên hai ngọn núi mà mình lấy làm kiêu ngạo.
Nhưng mà thần văn giả hắc ám này lại không hề có động tác gì trước bộ dạng này của bà ta.
Đáp lại bà ta là một lợi trảo màu đen vọt tới.
. . .
Trên hoang nguyên, Đế Khâm Na Tịch vội vàng chạy trốn.
Bà ta không ngờ Ngu Hạo sẽ quyết đoán như vậy, trực tiếp vứt bà ta ra ngoài rồi dùng bí thuật đào tẩu.
Tên thần văn giả hắc ám kia dường như ngoại trừ ý niệm giết chóc trong đầu ra thì cái gì cũng không có.
Công kích dày đặc như mưa khiến cho bà ta không lo nổi thân mình.
Xoẹt xoẹt…
Áo choàng che giấu hơi thở bà ta mặc trên người bị lợi trảo của thần văn giả hắc ám tóm được, nháy mắt bị xé ra một cái lỗ hổng.
“Xong rồi!”
Đế Khâm Na Tịch tâm như tro tàn, chính là nhờ áo choàng này bà ta mới bình yên vô sự tránh thoát được sự truy sát của Cố Trường Khanh.
Hiện giờ áo choàng đã bị phá, khí cơ đã tán đi, nếu muốn lừa dối giấu diếm để tránh thoát sự tra xét thì không còn khả năng.
Vũ trụ to lớn, Cố Trường Khanh có thể dựa vào khả năng bói toán của Từ Thi Tình mà tìm được mình bất cứ lúc nào.
Ngay tại lúc bà ta còn đang do dự, ở cách xa vạn dặm.
Cố Trường Khanh bỗng nhiên cảm ứng được hơi thở của ả đàn bà mà hắn hận thấu xương kia.
Thậm chí ngay cả dặn dò một tiếng cũng không có, trực tiếp xé mở trùng động, vạn dặm giết người.
Tựa như cảm nhận được bầu không khí xung quanh không đúng, thủ trảo đã hạ xuống của thần văn giả hắc ám khựng lại giữa không trung, cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh.
Ngay sau đó, không gian trùng động chậm rãi mở ra.
Cố Trường Khanh từ trong trùng động đi ra.
Tâm tình hắn vui sướng, vừa mới nắm giữ được Triều Ca thành, còn chưa quen thuộc được tất cả Triều Ca thành thì đã cảm ứng được hơi thở của Đế Khâm Na Tịch.
Về phần Ngu Hạo, Cố Trường Khanh không để trong lòng, mặc dù có cảm ứng được, nhưng Cố Trường Khanh lười đi một chuyến bắt lão.
Liên tục hai lần có thể chạy trốn trong tay Cố Trường Khanh, khó đảm bảo sẽ không có lần thứ ba.
Nhưng Đế Khâm Na Tịch lại không giống, Cố Trường Khanh tuyệt đối không muốn bỏ qua bất cứ cơ hội nào.
“Thật không ngờ, chúng ta lại gặp lại nhanh như vậy.”
Cố Trường Khanh lộ ra vẻ mỉm cười, hắn đã chuẩn bị tốt kế hoạch mèo bắt chuột, nhưng mà hiện giờ trò hay còn chưa bắt đầu bao lâu, con chuột đã tự động sa lưới.
“Cố Trường Khanh, ngươi hại chết con trai ta, lại giết người đàn ông của ta, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi!”
Đế Khâm Na Tịch cuồng loạn mà nhìn Cố Trường Khanh, nếu ánh mắt có thể giết người, giờ phút này Cố Trường Khanh đã bị bà ta giết nghìn vạn lần.
“Nói xong chưa, vậy thì lên đường đi.”
Cố Trường Khanh không nhiều lời, hắn là tới giết người, không phải tới nghe giảng đạo.
Khặc khặc khặc…
Thần văn giả hắc ám đã dừng tay, nhìn thấy Cố Trường Khanh và Đế Khâm Na Tịch, miệng bỗng nhiên phát ra tiếng cười cổ quái, đột nhiên vung trảo chộp về phía Cố Trường Khanh.
“Hử?”
Cố Trường Khanh không ngờ thần văn giả hắc ám dám chủ động ra tay với hắn, ngay lập tức vung tay, thần văn giả hắc ám như bị búa lớn đập mạnh xuống, bay thẳng ra ngoài.
“Kết thúc thôi!”
Trong tay Cố Trường Khanh cầm một cây huyết mâu vô cùng tàn bạo, xung quanh lóe lên sấm chớp lôi đình.
Tùy tay phóng về phía Đế Khâm Na Tịch, lúc này đây, bà ta muốn tránh cũng không thể tránh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận