Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 178: Hắc Long Xuất Hiện, Cổ Tháp Của Nghê Nguyệt Đế Tộc

Arghhh…
Lam Tinh, mây mù bao phủ, sâu bên trong núi Côn Luân uốn lượn bỗng nhiên truyền tới một tiếng rồng ngâm vang vọng vô cùng uy nghiêm.
Oanh! Ầm! Ầm!
Sau đó chỉ thấy một con vật khổng lồ toàn thân màu đen đang uốn lượn trên tầng mây.
Nhìn kỹ thì thấy đó vậy là lại là một con hắc long, cả người dài đến nghìn trượng, che lấp cả mây xanh.
“Tình huống gì thế? Trên núi Côn Luân thật sự có một con hắc long?”
Tòa thành trung tâm, ba người Hiên Viên Vương Thụy, Hoàng Mạnh Quốc và Long Chiến Quốc vừa nhận được tin tức, vô cùng lo lắng đi tới đại sảnh trung tâm quan sát.
Vào lúc thấy cảnh tượng trong hình chiếu, một con hắc long khổng lồ đang uốn lượn trên tầng mây, ai nấy đều kinh ngạc đến ngây người.
Hoàng Mạnh Quốc nghi hoặc: “Ta nhớ rõ ba năm trước đây có một con chân long đã bị Cố Tinh chủ giết chết, cách ba năm sau lại xuất hiện một con hắc long, núi Côn Luân này rốt cuộc có lai lịch gì?”
Hiên Viên Vương Thụy cười nói: “Không biết được, nhưng nó là Hắc long đấy! Tọa kỵ chân chính của Cố Tinh chủ tới rồi, ta liên hệ với hắn trước đã.”
Nói xong, ông liền dùng quang não gửi tin nhắn cho Cố Trường Khanh.
. . .
Nghê Nguyệt Cổ Tinh, trên bờ biển phía đông.
Đại chiến hạ màn, hấp thu xong Tà Quỷ Tôn, thân ảnh Cố Trường Khanh chợt lóe lên, di chuyển tới gần chỗ đám người Trương Hổ.
“Lão đại!”
“Lão bản!”
Mọi người thấy thế, đồng loạt đi lên nghênh đón.
Cố Trường Khanh nhìn bọn họ một lượt, mỉm cười hỏi thăm:
“Đều không sao chứ?”
“Dưới tinh cầu này phong ấn chủng tộc Hôi Vụ có thể đoạt xá người, chúng nó cần máu tươi để giải trừ phong ấn, tranh đoạt cơ duyên thì được, nhưng đừng chém giết để lại máu tươi.”
“Một khi để toàn chủng tộc đấy xuất thế, vậy đó chính là ngày cả vũ trụ nghênh đón tai ương.”
Lời này xem thì có vẻ như nói với đám người Trương Hổ, nhưng thực tế là đang nói cho tất cả siêu văn nhân ở đây nghe.
“Ta còn có chút việc, phải đi tới Cổ Đế chi tháp của Nghê Nguyệt Đế Tộc một chuyến, các ngươi cẩn thận một chút.”
Cố Trường Khanh dặn dò xong liền dẫn theo Cổ Sâm rời đi.
Mục đích mà hắn tới đây chính là vì những vật dưỡng hồn mà Nghê Nguyệt Đế Tộc để lại.
Ngoài ra hiện tại cũng không phải lúc để ôn chuyện.
Tuy rằng hấp thu sinh linh Hôi Vụ có thể làm cho hắn tăng chỉ số tiềm năng và khiến ấn ký thần bí trong tay hắn mạnh hơn, nhưng Cố Trường Khanh cảm thấy được bây giờ vẫn chưa phải là lúc để tiến hành hấp thu nhiều hơn.
Đợi hắn mạnh hơn chút nữa, phong ấn lại tinh cầu này, sau đó mới thả tất cả các sinh linh Hôi Vụ bên trong ra rồi xử lý sau.
Việc có thể hấp thu chúng nó đúng là niềm vui ngoài ý muốn.
“Các ngươi đã nghe rõ chưa? Tranh giành cơ duyên thì được, nhưng đừng lưu lại máu tươi, nếu không thì đừng trách chúng ta ra tay tàn nhẫn.”
Sau khi Cố Trường Khanh rời đi, Trương Hổ cao giọng hét lớn với những siêu văn nhân ở xung quanh.
“Biết rồi, những sinh linh Hôi Vụ này quỷ dị đáng sợ như vậy, chúng ta cũng không dám để chúng nó thoát ra ngoài.”
Mấy trăm vạn siêu văn nhân nghe vậy đều vô cùng nghiêm túc trả lời, sau đó đồng loạt rời đi, tiếp tục tìm kiếm cơ duyên.
Trương Hổ nhìn mọi người bên cạnh, đoạn nói: “Chúng ta tập trung chữa thương trước, sau đó tới cổ thành di tích số một nhìn xem.”
Bên trong di tích của các tòa cổ thành đều có thiên tài địa bảo do Nghê Nguyệt Đế Tộc để lại, thậm chí bên trong thần điển của bọn họ còn có gieo trồng rất nhiều thứ tốt.
...
Vút! Vút!
Vùng biên giới ở Nghê Nguyệt Cổ Tinh, nơi này càng lúc lại càng hoang vu vắng lặng.
Cổ Sâm dẫn Cố Trường Khanh tiến vào trong, thế nhưng trước mắt lại không thấy có cổ tháp đứng sừng sững mà anh ta từng nhắc đến.
“Cố Tinh chủ, chờ một lát.”
Cổ Sâm nói với hắn, sau đó lấy ra một cái gương, chiếu vào trên mảnh đất trống trước mặt.
Ầm! Ầm!
Sau khi ánh sáng chiếu vào, mảnh đất trống ầm ầm nứt ra.
Một tòa tháp lớn sừng sững chậm rãi nhô lên.
Một lát sau, nó lộ ra toàn bộ, tổng cộng có ba mươi sáu tầng, toàn thân là một màu trắng bạc.
Đúng lúc này, giọng nói của Tiểu Thứ vang lên: “Chủ nhân, Hiên Viên Vương Thụy vừa gửi tin tới, nói trên núi Côn Luân xuất hiện một con hắc long cực lớn.”
Cố Trường Khanh nghe vậy thì ngạc nhiên, “Trước đó đã có một con bị ta giết chết, nhanh như vậy lại xuất hiện thêm một con, hơn nữa còn là hắc long? Lẽ nào núi Côn Luân này là đất dưỡng rồng?”
“Xem ra sau khi quay về phải lên đó nghiên cứu một phen mới được.”
Hắn thật sự rất bất ngờ, năm đó lúc phải giết con rồng kia còn khiến hắn cảm thấy tiếc nuối hồi lâu.
Thật không ngờ, chỉ qua vài năm mà đã xuất hiện một con hắc long khác, nghe còn có vẻ lợi hại hơn con trước đây.
“Cố Tinh chủ, được rồi, chúng ta tiến vào đi.” Cổ Sâm phi thân quay lại.
Cố Trường Khanh gật đầu, theo sau anh ta đi tới cửa lớn của cự tháp.
Cổ Sâm đặt lệnh bài trong tay vào chỗ lõm trên cửa, cửa tháp dày nặng dần dần mở ra.
Hơi thở cũ kỹ từ bên trong đập thẳng vào mặt.
Tầng một trống không, không hề có bất cứ thứ gì.
Tòa tháp này đã rất cũ kỹ, không thấy bất cứ thiết bị điện tử nào.
Để lên tháp vẫn phải dùng cách truyền thống là leo cầu thang.
Cổ Sâm nói: “Cố Tinh chủ, thứ mà tộc ta để lại đều ở tầng ba mươi trở lên, chúng ta lên đó trước đi.”
Cố Trường Khanh gật đầu, theo anh ta lên tháp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận