Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 354: Vong Hồn Dưới Rìu, Oán Linh Dưới Chùy

Thần Long phi nhanh, uốn lượn trong biển mây trên bầu trời, long uy to lớn cơ hồ làm cho các thần văn giả không thể chịu nổi.
Bá!
Đuôi rồng quẫy lên, chấn động trên bầu trời tràn ra xung quanh.
Những thần văn giả đơn độc đều đồng loạt hộc máu mà chết, ngay cả kêu thảm cũng không kịp.
Ngao!
Long tức cực nóng phun ra, mấy trăm thần văn giả có ý đồ muốn đi lên vây công đều hóa thành tro bụi.
Những thần văn giả may mắn tránh thoát một kiếp đều cùng nhau thúc giục thần văn lực trong cơ thể, muốn cho Thần Long một kích trí mạng, nhưng hoàn toàn không thể làm tổn thương đến Thần Long chút nào.
Tộc nhân của Ngu Hạo phần lớn đều trở thành vong hồn dưới rìu, oán linh dưới chùy.
Ngu Hạo chỉ có thể lộ ra bản thể, thụ nhân cực lớn mọc ra, mạnh mẽ đối kháng chính diện với Trương Hổ và Thao Thiết.
Trương Hổ không có kỹ năng gì khác, chỉ là vững vàng duy trì uy áp của Ma Thần Chi Chùy, mạnh mẽ tiến hành nện lên người Ngu Hạo.
Đáng tiếc, mặc dù ở trong Vũ Trụ chi thành lão cũng đã hấp thu đủ nhiều mảnh vỡ thần văn lực, thậm chí còn trở thành thần văn giả hắc ám.
Nhưng mà chỉ số tiềm năng của lão cũng chỉ hơn một vạn một ngàn điểm một chút, hoàn toàn không phải là đối thủ của Thao Thiết và Trương Hổ.
Oanh! Ầm! Ầm!
Ngu Hạo không kịp để ý trước sau, chỗ yếu hại tránh được lôi đình vạn quân từ Ma Thần Chi Chùy của Trương Hổ thì lại phải nghênh đón Chiến Thần Phủ thế không thể đỡ của Thao Thiết.
Sau vài hiệp Ngu Hạo đã luống cuống tay chân, Thương Vương cổ tinh màu xanh biếc bị Chiến Thần Phủ chém nát một góc.
Thiếu mất một góc này, ngay lập tức làm cho thần hồn của Ngu Hạo chấn động, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Chính là lúc này!
Trương Hổ và Thao Thiết bay lên, thần văn lực ngưng tụ trên thần binh của mình, chuẩn bị cho Ngu Hạo một kích trí mạng.
Lực chém ra của Chiến Thần Phủ, khí thế như lôi đình vạn quân mà Ma Thần Chi Chùy dẫn đến, dưới hai kích này, tất cả cũng sẽ hóa thành tro bụi.
Nhưng mà đúng lúc này, tinh thể Thương Vương cổ tinh còn khổng lồ hơn Lam Tinh bỗng nhiên biến mất.
Biến mất ngay trước mặt hai người.
Giây tiếp theo, trên bầu trời đột nhiên hiện ra một mảnh không gian hư vô.
Ngu Hạo ở trạng thái thụ nhân hiện thân, sinh mệnh lực màu xanh sẫm trong cơ thể điên cuồng bạo phát, trước tiên ngăn cản lực lượng lôi đình tới từ Trương Hổ.
Cổ tinh ở bên cạnh lão, Thao Thiết nhấc Chiến Thần Phủ lên, dùng khí thế khiến người sợ hãi muốn bổ cả người Ngu Hạo ra.
Trong lúc chỉ mành treo chuông, lão chỉ có thể duy trì bản thể của thụ nhân, lão cắn răng, tự mình xé rách cơ thể của bản thân phân ra thành hai hướng.
Rào rào!
Một rìu của Thao Thiết chém vào khoảng không, Ngu Hạo khó khăn tránh thoát một nhát chém sát khí đằng đằng, nghĩ thầm: “Nguy hiểm thật!”
Ngay sau đó, hai nửa cơ thể thụ nhân tràn ra một luồng sinh mệnh lực màu xanh sẫm rồi lại gắn liền vào nhau.
Thân cây vốn đã bị xé thành hai nửa, dưới sự liên kết của sinh mệnh lực lại chậm rãi hợp hai thành một.
Kẽo kẹt! Kẽo kẹt!
Bản thể phát ra tiếng cọt kẹt vang vọng.
Trương Hổ và Thao Thiết bị thao tác này dọa cho khựng lại một chút.
Chỉ gặp qua chặt đuôi chạy trốn, đây là lần đầu tiên gặp phải kẻ tự xé mình thành hai nửa để trốn!
Lão tổ Thương Vương cổ tộc này, vì để sống, thật sự đúng là dám dùng bất cứ thủ đoạn nào.
Trong sao trời bỗng nhiên kim quang đại thịnh, long trảo cực lớn của Thần Long xé rách mảnh không gian hư vô, long trảo xé gió bóp chặt lấy lực lượng bạo phát của tinh cầu, tóm chặt lấy nửa cơ thể của Ngu Hạo.
“Không!!!”
Ngu Hạo thấy thế thì lớn tiếng hét lên, sinh mệnh màu xanh sẫm như phát điên tràn ra bò lên cự trảo của Thần Long, muốn tách các móng vuốt trên long trảo ra, giải cứu nửa bên thân thể còn lại.
“Đã đến lúc này rồi ngươi còn chơi trò phân liệt, thật là đủ sáng tạo!”
Giữa hai sừng của Thần Long, Ngô Duệ từ trên cao khinh thường nhìn lão, lạnh lùng nói.
Ngu Hạo tuyệt vọng nói không ra lời!
Ngàn tính vạn tính, lại tính sót một trợ thủ khác.
Răng rắc!
Ngô Duệ vừa dứt lời, long trảo đã nhẹ nhàng nghiền ép.
Ầm!
Nửa cơ thể của Ngu Hạo hóa thành mảnh vụn!
Một cảm giác trống rỗng tê tâm liệt phế tràn ngập từng lỗ chân lông của Ngu Hạo, nửa cơ thể còn lại của lão run rẩy, lại không phát ra được thanh âm gì.
Sinh mệnh lực màu xanh sẫm vẫn đang ngưng tụ về nửa cơ thể còn lại.
Trùng kích cực lớn khiến lão hoảng hốt, nhưng vào lúc này, Thao Thiết cầm trong tay Chiến Thần Phủ lại quét ngang chém tới.
Ngu Hạo cố gắng chống đỡ đau đớn khi linh hồn bị xét rách, tiếp tục để sinh mệnh lực bao trùm phần cơ thể còn lại.
“Ta không thể chết ở chỗ này, chỉ cần có thể chạy thoát, sẽ có một ngày, ta còn có thể quay về báo thù!”
“Lam Tinh, Cố Trường Khanh, tất cả các ngươi… Ta sẽ khiến tất cả các ngươi biến thành chất dinh dưỡng của ta!”
Ánh sáng màu xanh sẫm bắt đầu khởi động, nửa cơ thể còn lại của Ngu Hạo bắt đầu co lại, từ xa nhìn xuống giống như một quả trứng lớn màu xanh sẫm.
“Có cổ quái!”
Ngô Duệ phát hiện khác thường đầu tiên, ngay lập tức thúc giục Thần Long, long tức mạnh mẽ lập tức bắn ra.
Thế nhưng!
Chỉ nghe “rầm” một tiếng vang lên, vỏ ngoài của quả trứng lớn đột nhiên vỡ vụn.
Từ trong quả trứng tràn ra một làn khói kỳ lạ, nhưng không có thân ảnh của Ngu Hạo.
“Lão già chết tiệt, lại để lão chạy thoát rồi!”
Trương Hổ trừng mắt, ngay sau đó, hư ảnh thần văn đã đập một chùy tới chỗ những thần văn giả đang kéo dài hơi tàn, khiến mảnh không gian nơi đó đột nhiên chấn động không ngừng.
Sấm chớp màu tím đen uốn lượn, không gian bị cắt nát chia năm xẻ bảy.
Những thần văn giả kia vốn đã sợ hãi không thôi, thấy thế thì đã đánh mất ý nghĩ chạy trốn trong đầu, mắt trợn trừng nhìn cơ thể mình và đồng bạn bị thiêu đốt trong lôi điện, cuối cùng hết thảy đều hóa thành bột phấn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận