Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 37: Cố Nghiên Nghiên (2)

“Vương tỷ!”
Lâm Nguyệt Dao bước ra khỏi phòng, mỉm cười chào người phụ nữ bên ngoài.
Vương Tuyết Linh gật đầu lại, “Nguyệt Dao ở đây đã nửa tháng rồi đúng không? Tình hình như thế nào? Ta và Tiểu Hoa mới cùng làm một nhiệm vụ trở về.”
“Bên ngoài nguy hiểm như vậy, ngươi và Tiểu Hoa có làm sao không?”
Hai người vừa đi xuống cầu thang vừa trò chuyện.
“Chỉ là hộ tống vật tư mà thôi. Huống hồ còn có những vị siêu văn nhân của Long Vương đội đi cùng, có thể có chuyện gì được? À phải, đợt này Tiểu Hoa đã lập công đấy, nó ngăn được một đầu hung lang tam giai tập kích, không có Tiểu Hoa thì có khi đoàn xe vận chuyển đồ tiếp tế của chúng ta đã bị con sói hung dữ đó phá hủy rồi.”
Vương Tuyết Linh nghĩ lại vẫn còn cảm thấy hơi sợ hãi.
Nàng chỉ là một siêu văn nhân bình thường, chứ không có áo giáp siêu văn ngoại thân. Trước đây nàng từng xăm hình một đóa tuyết liên, về sau hình xăm thức tỉnh thì nàng may mắn có được năng lực đóng băng ngoại vật, thực lực hiện tại là nhị giai đỉnh phong.
Sau khi thiên địa dị biến không bao lâu thì nàng đã chủ động tới đăng ký đầu quân dưới trướng tổ chức của chính phủ, chính thức trở thành “công chức nhà nước”.
Lâm Nguyệt Dao cau mày hỏi: “Tiểu Hoa có bị thương không?”
Đó là con thú cưng mà nàng đã nuôi suốt 5 năm trời, đã ở bên cạnh nàng những lúc khó khăn nhất, buồn bã nhất, vì vậy nàng vẫn luôn rất lo lắng cho nó.
Vương Tuyết Linh mỉm cười đáp: “Nguyệt Dao, đừng lo lắng, Tiểu Hoa đã là dị thú tam giai đỉnh phong, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu.”
Rất nhanh, hai người họ đã đi xuống tới tầng trệt.
Meo…
Có một con mèo cỡ lớn đang đợi ở đây, khi nhìn thấy Lâm Nguyệt Dao và Tiểu Nghiên Nghiên đi ra, nó liền vui vẻ kêu lên mấy tiếng meo meo.
“Oa! Tiểu Hoa, ngươi làm sao lại trở nên lớn như vậy?”
Tiểu Nghiên Nghiên nhìn con mèo to lớn trước mặt, không khỏi há hốc miệng, tiểu cô nương dùng đôi tay nhỏ bé dụi dụi hai mắt, cho rằng hẳn là mình đã nhìn nhầm.
Lần cuối cùng khi Nghiên Nghiên gặp nó, nó chỉ lớn hơn một con hổ một chút thôi.
Vương Tuyết Linh đặt cô bé xuống đất, Nghiên Nghiên liền ào ào chạy về phía Tiểu Hoa.
Tiểu Hoa cúi đầu thấp xuống, nhẹ nhàng dụi vào người cô chủ nhỏ của mình.
“Tiểu Hoa Hoa, vừa rồi mẹ đã khóc vì nhớ ngươi đấy!”
Tiểu Nghiên Nghiên vuốt ve phần lông xù bên tai nó, dùng giọng điệu nghiêm túc thủ thỉ.
“Ồ, Nguyệt Dao, là thật à?” Vương Tuyết Linh kinh ngạc nhìn nàng.
“Con bé nói linh tinh thôi!”
Làm sao Lâm Nguyệt Dao có thể thừa nhận điều đó?
“Không thì thôi vậy.” Vương Tuyết Linh khẽ thở dài, nói sang chuyện khác: “Ngươi đã xem buổi phát sóng trực tiếp của Cố tiên sinh chưa? Ta không biết tại sao anh ấy lại không muốn trở thành thủ lĩnh của Liên minh siêu văn. Thật đáng tiếc, nếu anh ấy đồng ý thì quá tốt rồi.”
Vương Tuyết Linh cũng như rất nhiều nữ nhân khác, đều là người hâm mộ Cố Trường Khanh.
“Ừm! Vừa nãy ta có xem qua rồi. Hắn từ chối làm lãnh đạo thì chắc hẳn phải có lý do riêng nào đó, không tiện nói ra.” Lâm Nguyệt Dao gật đầu, vẻ phức tạp thoáng hiện trên khuôn mặt xinh đẹp của cô ấy.
“Hình như buổi phát sóng trực tiếp vẫn chưa kết thúc, để ta đi xem một chút. Ngươi qua bên kia xem Tiểu Hoa đi, chỉ số thông minh của nó trước kia tuyệt đối không thể so với bây giờ đâu.”
Vương Tuyết Linh lấy điện thoại di động ra, ngồi xuống băng ghế cách đó không xa, tiếp tục xem chương trình phát sóng trực tiếp của Cố Trường Khanh.
Lâm Nguyệt Dao thật sự có chút nhớ nhung Tiểu Hoa, vì vậy liền mau chóng tiến lên xoa xoa lỗ tai của nó, mỉm cười dặn dò: “Sau này đi làm nhiệm vụ thì nhất định phải biết tự bảo vệ chính mình, biết không?”
Meo…
Tiểu Hoa ngoan ngoãn gật đầu.
Hai mẹ con Lâm Tuyết Dao ngồi vuốt ve con mèo, trong khi đó Vương Tuyết Linh thì đang chăm chú ngồi xem livestream.
“Oa! Nguyệt Dao, ngươi mau đến xem này, tổng thống ngoại quốc trực tiếp gọi điện cho Cố tiên sinh đấy.” Vương Tuyết Linh tặc lưỡi cảm khái: “Quả nhiên là nam thần, danh tiếng của anh ấy đã lan ra nước ngoài rồi.”
“Thật à?”
Lâm Nguyệt Dao nghe vậy liền kích động đi tới, ngồi xuống bên cạnh Vương Tuyết Linh để cùng xem livestream.
. . .
Trong trực thăng, Cố Trường Khanh nghe người gọi đến giới thiệu về mình, hơi nghi hoặc, “James Kohler? Hơi thất lễ, nhưng ta nhớ tổng thống của Phiêu Lượng Quốc… hình như không phải là ngươi?!”
“Khụ, không sai, nhưng tổng thống hiện tại là ta.”
Người bên kia ho nhẹ một tiếng, đoạn nói tiếp: “Cố tổng, chúng ta biết Long Quốc của ngươi đang cần vật tư gấp, thế nên Phiêu Lượng Quốc có ý muốn hỗ trợ các ngươi số lượng lương thực đủ cho hai triệu người dùng trong một năm.”
Cố Trường Khanh không quá để tâm, nhàn nhạt đáp: “Miễn phí?”
Tiếng cười của James Kohler phát ra từ đầu dây bên kia, “Vâng, hoàn toàn miễn phí! Ta còn hy vọng Cố tổng sẽ chấp nhận đây.”
“Vậy thì ta từ chối lại thành bất kính. Đa tạ!”
Có người tặng không đồ vật, há có thể không muốn? Thế nên Cố Trường Khanh hết sức thống khoái nhận lấy.
“Tạm thời như vậy đi, đợi ta xử lý cục diện rối rắm trong nước xong thì nhất định sẽ đích thân qua tìm ngươi uống vài ly.”
“Không thành vấn đề.”
“Tạm biệt!”
Đôi bên khách sáo vài câu xong liền cúp máy.
Nghe thấy cuộc trò chuyện của họ, phòng livestream gần như nổ tung.
Nhìn một loạt bình luận liên tiếp nhảy lên trên màn hình, Cố Trường Khanh liền ra hiệu cho Tiểu Đoàn Đoàn tắt phát sóng trực tiếp.
Bạn cần đăng nhập để bình luận