Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 426: Vạn Linh Cùng Chung Sứ Mệnh

Chương 426: Vạn Linh Cùng Chung Sứ Mệnh
Lúc này, thân ảnh Tần Đế bỗng đột ngột xuất hiện.
“Địa ngục lâm thời” huyên náo nháy mắt lặng ngắt như tờ.
Thích Ngọc Na vội vàng khách sáo vài câu với Tần Đế.
Tần Đế thả thần hồn của Đế Khâm Na Tịch ra, nhìn thoáng qua Thần Vũ Tuyết Oánh, hạ quyết tâm nói với Cố Nghiên Nghiên: “Công chúa, chỉ cần bà ta không thể trở thành con người nữa là được!”
Đây đã là giới hạn của Tần Đế.
Nếu không phải Thần Vũ Tuyết Oánh đã cứu phân thân của mình, Tần Đế sẽ không dễ dàng để thần hồn của Đế Khâm Na Tịch lần nữa tiến vào vũ trụ.
Thần Vũ Tuyết Oánh cảm động rơi nước mắt, nhu thuận rúc vào bên người Tần Đế.
Cố Nghiên Nghiên bỗng nhiên vui vẻ kêu lên một tiếng: “Thần hồn này thật thú vị, rất có yêu khí, ta nhớ ra rồi!”
Không đợi Cố Trường Khanh nhìn rõ, thần hồn Đế Khâm Na Tịch đã bị Cố Nghiên Nghiên ném vào súc sinh đạo.
Cố Trường Khanh cười đến run vai, niềm vui của con gái ở chỗ này, trong một không gian hữu hạn, cứ để cô bé tận tình mà vui vẻ là tốt rồi.
Nếu là con trai mà dám làm như thế thì đã sớm bị hắn đánh cho một trận.
Tần Đế vừa đi ra, vừa vặn đụng phải Cố Trường Khanh.
“Tinh Đế bệ hạ!” Tần Đế cung kính nói.
Cố Trường Khanh thu hồi nụ cười vui vẻ, lạnh lùng cất tiếng: “Mọi người đã trở lại? Dẫn ta qua đó đi.”
Nháy mắt lúc ba người phi thân lên, Cố Nghiên Nghiên đột nhiên thoải mái cười ha hả: “Na Na a di, ta đưa con thỏ cái kia lên hành tinh bên rìa của Bắc vũ trụ được chứ? Nơi đó có đồng cỏ và nguồn nước tươi tốt, tương lai chính là đại lục thỏ!”
Thần Vũ Tuyết Oánh kinh hãi: “Tương lai mẹ ta chỉ có thể làm thỏ sao?”
Tần Đế và Cố Trường Khanh không trả lời.
Chỉ để lại tiếng cười trẻ con ngây thơ vang tận trời cao.
. . .
Những sinh linh chết trong vũ trụ sau khi được Cố Nghiên Nghiên độ hóa, năng lượng hắc ám tràn ngập trong không gian rõ ràng nhỏ đi rất nhiều.
Những thần văn giả từ thuyền cứu nạn Côn Luân đi ra, nhìn thấy Lam Tinh sức sống tràn trề thì đề rơi lệ lã chã.
Bọn họ thực hối hận, nếu sớm một chút hô hào các thế lực ở Nam vũ trụ lấy Lam Tinh làm chuẩn, làm sao đến nỗi để cho Đế Khâm Na Tịch chui vào chỗ trống.
Nhưng hiện tại nói gì cũng đã muộn.
Cố Trường Khanh cùng Tần Đế vừa đến, trong đôi mắt bi thương của bọn họ hiện lên chút ánh sáng, đồng loạt hô to: “Cố Tinh chủ, Tần Đế!”
Cố Trường Khanh khoát tay, trong hư không lập tức xuất hiện một màn hình quang não, bên trên xuất hiện chính là tư liệu về Gurgon.
“Chư vị, tộc nhân của các ngươi đều đã tiến vào luân hồi, rồi sẽ có một ngày, các ngươi có thể gặp nhau ở một thời không nào đó, chẳng qua…”
Vẻ mặt Cố Trường Khanh lạnh lùng, trầm giọng nói: “Chẳng qua, trước tiên phải bảo vệ được vũ trụ này thì mới có thể thực hiện.”
Trong những người sống sót lập tức có người đứng ra.
“Cố Tinh chủ, nhà của chúng ta đã bị hủy, sau này toàn độ đều do Cố Tinh chủ sai khiến.”
“Cố Tinh chủ đối với chúng ta không tệ, chúng ta nguyện ý đi theo Cố Tinh chủ.”
“Còn có chúng ta, quái vật như Gurgon đã là uy hiếp của cả vũ trụ, cho dù còn nhà, chúng ta cũng phải xuất lực, hiện tại chúng ta đã không còn nỗi lo về sau!”
“Hạ lệnh đi Cố Tinh chủ! Để chúng ta xung phong cũng được!”
Người sống sót của những cổ tộc lúc này đã không còn hy vọng và ký thác để tiếp tục sống.
Sở dĩ bọn họ quyết định như vậy chẳng qua là muốn đốt tận hết nhiệt huyết cuối cùng của mình, trả cho Lam Tinh một phần ân tình mà thôi.
Một đời này nếu không sống cho trong sạch, ai còn trông cậy vào đời sau?
Bọn họ chỉ cầu được chết cho nhanh, lại không muốn thể hiện quá rõ mà chết trước mặt ân nhân, cho nên đều nhanh chóng yêu cầu đi chiến đấu với Gurgon.
Kỳ thật chính là ôm quyết tâm chắc chắn phải chết đi tặng đầu người.
Cố Trường Khanh liếc mắt đã nhìn thấu tâm tư bọn họ, mở ra ý niệm truyền âm cho mấy người Hoàng Đế, Trương Hổ.
Một lát sau, bọn họ dẫn theo các thần văn giả từng trở thành nhánh quân báo thù của Lam Tinh xuất hiện trong hư không của thuyền cứu nạn Côn Luân.
Trong đó không thiếu những đồng tộc may mắt sống sót, bọn họ nhìn lẫn nhau, cuối cùng vui quá mà khóc.
Cố Trường Khanh bình tĩnh nói: “Vũ trụ chơ tới nay đều là một thể, nhất vinh cùng vinh, nhất tổn cùng tổn, một người tổn hại tất cả đều tổn hại, bất cứ cổ tộc nào cũng không thể độc lập tồn tại với thế gian.”
Những cổ tộc đánh mất thân nhân lúc này đã tự thân cảm nhận được, đồng loạt gật đầu.
Những sinh linh khác xem trực tiếp cũng cho rằng như vậy.
Nhưng theo bọn họ thấy, cho dù tất cả cổ tộc đều đã nhận thức được vũ trụ nội chiến là sai lầm lớn nhất, nhưng muốn đối phó với Gurgon phải làm thế nào!
Hoàng Đế cùng Tần Đế lần lượt đứng hai bên của Cố Trường Khanh.
Trên người bọn họ, ngưng tụ ánh mắt chờ đợi của vũ trụ vạn giới sinh linh.
Hiện giờ trong ngũ phương vũ trụ, trừ Lam Tinh, bọn họ đã nghĩ không ra dê đầu đàn nào có thể đối phó với lần tai ương ngập đầu này.
Thân hình Tần Đế oai phong, khuôn mặt vuông vắn không giận tự uy, ánh mắt toát ra khí phách đế vương, tự nhiên là khí độ bất phàm.
Đây là lần đầu tiên ông ta dùng bản thể thật sự của mình lộ diện, hốc mắt sâu, mỗi lần chớp động đều giống như có thể làm rung động cả vũ trụ.
Dáng người Hoàng Đế cân xứng, mũi cao thẳng, sống mũi mượt mà đầy đặn chiếm cứ phạm vi tầm nhìn lớn nhất của ngũ quan, lông mày cong cong, long nhan có tướng đế vương, từ trong ra ngoài đều toát lên thiên tư lãnh tụ khoan nhân trị thế.
Thanh âm to lớn hữu lực của ông ta đã khiến vạn giới sinh linh quen thuộc, nhưng cứ như vậy xuất hiện trước mắt mọi người thì cũng là cực kỳ hiếm thấy.
Cố Trường Khanh mặc một thân quân trang của đế quốc, dáng người cao lớn thẳng tắp như tùng, thần uy hiển hách phảng phất như thần linh sừng sững giữa thiên địa, ánh mắt lóe lên quang mang u ám, khiến cho người ta chỉ cần liếc nhìn một cái cũng không tự chủ được mà sinh ra cảm giác kính sợ.
“Nhân Tộc đế chủ thật sự là trò giỏi hơn thầy, hậu sinh khả úy!”
“Chúng ta nếu như có được một vị trong này, cũng không đến mức trải qua vô số kỷ nguyên mà vẫn không ai biết đến!”
“Lam Tinh vậy mà một lần có được ba vị như vậy, thật sự là hâm mộ chết người ngoài!”
“Hy vọng đều ở trên người bọn họ, cổ tộc chúng ta ngay cả dũng khí chạy ra khỏi hành tinh của mình cũng không có!”
“Chúng ta cũng vậy…”
Ba ngôi sao cùng phát sáng, chỉ có Cố Trường Khanh là lấp lánh nhất.
Khí thế bá vương của Hoàng Đế và Tần Đế, ở trước sự nổi bật của Cố Trường Khanh đều trở nên ảm đạm không ánh sáng.
Nhưng bản thân Cố Trường Khanh lại không hề hay biết, ngưng thần xem xét tin tức trong quang não, để Y Toa Bối Nhĩ truyền đạt ý thức vũ trụ vạn linh cùng chung vận mệnh.
Tất cả màn hình ánh sáng của nền tảng Alpha chỉ để lại một câu, không ngừng xuất hiện.
“Bảo vệ vũ trụ là trách nhiệm của vạn linh! Vạn linh cùng chung vận mệnh, quyết chiến thì sẽ chiến thắng tất cả!”
Trong nhất thời, trong ngũ phương vũ trụ phàm là người nào còn thở, tất cả đều hướng về nền tảng Alpha phát ra thanh âm thuộc về chính mình.
“Tuy rằng ta không muốn tiếp nhận, nhưng sự thực chính là như vậy!”
“Khẩu hiệu này đúng là cháy, kéo lên nhiệt huyết hừng hực trong lòng ta rồi!”
“Đánh xong trận này, vạn linh đều phải nhớ rõ trách nhiệm bảo vệ hòa bình vũ trụ là sứ mệnh của mỗi người!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận