Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 236: Nương Nhờ Thương Vương Cổ Tinh

Thành khu số hai.
Ông lão điên đang đi dạo trên con đường phồn hoa, thỉnh thoảng lại nhấp một ngụm rượu ngon trong bình, vừa lòng nhìn những đoàn tàu lơ lửng nối liền không dứt như nước chảy trên bầu trời, cùng với những thần văn giả như những vệt sáng vội vàng bay qua.
Lại lần nữa nhìn thấy huy hoàng của Đế Quốc Lam Tinh, ông lão điên chưa bao giờ thỏa mãn cùng thích ý như thế.
Cảm nhận được năng lượng bên người dao động, ông lão điên cũng không quay đầu lại mà nói: “Tinh chủ bệ hạ, không ở nhà nhiều thêm mấy ngày?”
“Hoàng Đế tiền bối, ta có chuyện cần ngươi ra mặt.”
Cố Trường Khanh cũng không quanh co lòng vòng, Vũ Trụ chi thành còn ba tháng nữa sẽ mở ra, ba tháng này, bên kia cần có một người tọa trấn.
Ngoài hắn và Tần Đế còn đang ở Siêu Thần cổ tinh giết chóc ra thì ông lão điên chính là chiến lực mạnh nhất Lam Tinh.
Cố Trường Khanh cũng từng nghĩ tới Tinh Không cự thú, để nó tới đó tọa trấn ba tháng.
Nhưng tin tức mà Tinh Không cự thú truyền lại lại là, ở bên ngoài Vũ Trụ chi thành, Tinh Không cự thú phải chịu áp chế, hơn nữa thời gian mở ra càng gần thì áp chế sẽ càng mạnh.
Cố Trường Khanh cũng chỉ có thể từ bỏ ý định để Tinh Không cự thú đi trấn thủ ba tháng.
“Là chuyện của Vũ Trụ chi thành sao?” Ông lão điên đoán được suy nghĩ của Cố Trường Khanh, lập tức nói: “Cứ giao cho ta đi, có ta ở đây, cho dù là Tây vũ trụ cũng không có ai dám lỗ mãng!”
Lời này ông lão điên nói là có căn cứ, hiện tại ông ta có Nghê Thần đế khải chín mươi mốt tầng, thực lực chiến đế cấp chín mươi chín, tiềm lực một vạn sáu nghìn sao có thể tung hoành vũ trụ, thật sự không có gì phải sợ.
“Có tiền bối tọa trấn thì ta yên tâm rồi.”
Cố Trường Khanh gật đầu, kế tiếp phải sắp xếp cho nhóm thủ hạ tăng cường tu luyện, ba tháng sau khi Vũ Trụ chi thành mở ra mới có thể tìm kiếm được càng nhiều bí mật bên trong.
Nghĩ tới đây, thân ảnh của Cố Trường Khanh xuất hiện bên trong phòng hội nghị trung tâm, hắn liên hệ để đám người Trương Hổ tới đây.
. . .
Tây vũ trụ.
Cựu Nhật ngân hà.
Xuyên qua mấy vạn tinh vân, tại một không gian vũ trụ u ám.
Cựu Nhật ngân hà lấp lánh dường như hoàn toàn không chiếu tới được nơi này.
Đế Khâm Na Tịch nhíu mày, cảm nhận được quanh thân có lực hấp dẫn như có như không.
“Thương Vương cổ tộc lại trốn ở nơi hoang vu thế này? Chỗ này ngay cả một nơi của vũ trụ cũng không phải!”
Cuối cùng không nhịn được nữa, Đế Khâm Na Tịch chê bai nói.
Kết bạn mà đi với Ngu Thành, dọc đường đi, những lời lừa gạt đã bị bà ta nói ra hết rồi.
Chỉ là đi tới nơi hoang vu này, Đế Khâm Na Tịch hoài nghi Ngu Thành đang đùa giỡn mình.
“Tiểu thư Đế Khâm Na Tịch, đừng có gấp, chờ một chút.”
Ngu Thành tham lam mà nhìn dáng người thướt tha no đủ của Đế Khâm Na Tịch, kiềm chế ý nghĩ muốn đặt người dưới thân rong ruổi luôn trong vũ trụ, dù sao với thực lực này của cậu ta thì thật sự làm không nổi.
Nhưng đến khi về tới trong tộc thì không giống nữa.
Đế Khâm Na Tịch cười lạnh trong lòng, ả đàn bà có thể đùa giỡn cho Tần Đế xoay vòng sao có thể không nhìn thấu chút tâm tư này của cậu ta.
Nhưng vì báo thù, Đế Khâm Na Tịch cũng kiềm chế ý nghĩ muốn bóp chết Ngu Thành.
Hai người ai cũng mang ý xấu lẳng lặng đứng trong vũ trụ hoang vu.
Rất nhanh, trước mặt hai người xuất hiện một cái trùng động.
“Mời, Đế Khâm Na Tịch tiểu thư.”
Ngu Thành làm một động tác mời rất ga lăng.
“Tộc nhân các ngươi thật đúng là đủ cẩn thận.”
Đế Khâm Na Tịch nháy mắt đã hiểu được tất cả, bà ta không hề do dự mà ưỡn vòng một no đủ, trước ánh mắt thèm muốn của Ngu Thành, bước vào bên trong trùng động.
Liên tục đi qua mấy cái trùng động, hai người rốt cuộc cũng đi tới một tinh cầu tràn ngập sinh cơ: Thương Vương cổ tinh.
Đế Khâm Na Tịch giả vờ tò mò mà nhìn tất cả trên tinh cầu này, nhưng trong lòng thì lại không để ý.
Đường đường Thương Vương cổ tộc, vậy mà lại giống như lũ chuột trốn tránh tại một nơi hoang vu hẻo lánh, thật sự là làm trò cười cho người trong thiên hạ.
Tựa như cảm nhận được có hơi thở của người ngoài tiến vào, ở trung tâm tinh cầu có một cây cổ thụ cao lớn chọc trời, một luồng sức mạnh to lớn từ đó lan tỏa ra xung quanh.
“Lão tổ tông!”
Ngu Thành cung kính cúi người hành lễ về phía cây cổ thụ che trời kia.
“Xuống đây đi, đưa cả người phụ nữ kia qua đây!”
Trong cổ thụ truyền ra một giọng nói già nua.
“Vâng!”
Ngu Thành gọi Đế Khâm Na Tịch một tiếng, hai người hóa thành vệt sáng bay về phía cổ thụ.
Trung tâm của cổ thụ, bên trong thân cây to lớn như một tòa thành thị, ở giữa thân cây là một ông lão mặc trường bào màu tím, trước ngực có đeo một tấm gương bát quái, ông lão tóc bạc nhưng khuôn mặt hồng hào trẻ tuổi, diện mạo có chút tương tự với Ngu Thành.
Ông lão chính là lão tổ của Thương Vương cổ tộc, Ngu Hạo.
“Lão tổ, ngươi nhất định phải làm chủ cho ta!”
Nhìn thấy lão tổ, Ngu Thành lập tức quỳ xuống, dập đầu thật mạnh ba cái về phía Ngu Hạo.
“Trước khi ra ngoài du lịch, ta đã nói gì với ngươi?”
Ngu Hạo nhìn Ngu Thành, ánh mắt như có điện.
“Nhưng mà Tác Nhĩ bị giết, Thiên Giác… Thiên Giác cũng bị giết, lão tổ… ta…”
Không đợi Ngu Thành nói hết lời, Ngu Hạo đã đánh gãy lời của cậu ta, ngược lại nói với Đế Khâm Na Tịch: “Từng giết chết Tần Đế, ngươi đã lập công lớn, cổ tộc chúng ta tự nhiên cảm kích ngươi, nhưng hiện giờ chúng ta không muốn làm địch với Lam Tinh, mau thu lại tâm tư của ngươi đi.”
Ngu Hạo nói xong thì nhìn về phía Ngu Thành nói: “Tần Đế ngày xưa là bá chủ một vòm trời còn thua trong tay ả đàn bà này, bà ta là loại người ngươi có thể nhúng chàm hay sao?”
Thân là truyền nhân của Thương Vương cổ tộc, Ngu Thành tự nhiên là biết có lịch sử như vậy, nhưng cậu ta thế nào cũng không ngờ đến người cứu mình, cùng mình đi tới Thương Vương cổ tinh lại chính là người phụ nữ truyền kỳ như thế.
Cậu ta lại còn dám có ý nghĩ xấu xa với bà ta, thật sự là tìm đường chết!
Sau lưng Ngu Thành đổ mồ hôi lạnh.
Cậu ta đang muốn nói chuyện, Ngu Hạo đã ngẩng đầu nhìn không trung, đoạn nói: “Có khách tới.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận