Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 217: Vì Sao Lại Muốn Đối Đầu Với Ta?

Bên ngoài, trên bầu trời.
Ngục Hoàng kinh hãi, nhìn Cố Trường Khanh chỉ nâng tay đã có thể trấn áp được mình.
Trong mắt hiện lên vẻ sợ hãi.
“Chết tiệt! Hắn… hắn đã có thể sử dụng bước đầu lực lượng của ấn ký nghịch thiên kia.”
Giọng nói hoảng sợ của Hắc Diễm Chi Ấn vang lên bên tai Ngục Hoàng.
“Mẹ nó, sao trước đó ngươi không nói?”
Ngục Hoàng nghe xong đã chửi bậy trong lòng, sau đó tươi cười nói với Cố Trường Khanh: “Cố Tinh chủ, vừa rồi ta chỉ đùa giỡn với ngài một chút, hoàn toàn chỉ là muốn thể nghiệm lực lượng mạnh mẽ tuyệt đối của ngài một chút thôi, tuyệt đối không có lòng làm kẻ địch với ngài.”
Hắc Diễm Chi Ấn mắng: “Ngươi sợ cái gì? Ai thắng ai thua còn chưa chắc đâu!”
“Thế nào? Ngươi có thể cho ta lực lượng đánh bại hắn?” Ngục Hoàng khinh thường nói.
“Không thì sao?”
Oanh!
Hắc Diễm Chi Ấn vừa dứt lời, trên người Ngục Hoàng nháy mắt dấy lên một ngọn lửa màu đen vô cùng cuồng bạo, nháy mắt đã thoát ra khỏi sự trói buộc của Cố Trường Khanh, mặc vào một bộ áo giáp Hắc Diễm, tỏa ra uy áp mạnh mẽ đè xuống cả bầu trời.
“Ồ, lực lượng này thật đáng sợ!”
Ngục Hoàng rung động, không ngờ tới ấn ký trong cơ thể có thể mang tới cho gã lực lượng kinh khủng bậc này.
“Ồ? Đây là cái mà ngươi gọi là vui đùa?”
Cố Trường Khanh nghiền ngẫm nói, nhìn chằm chằm Ngục Hoàng đang bùng nổ trước mắt.
“Ha ha, cũng chỉ là đùa ngươi thôi, ta chính là muốn chơi ngươi!”
Có được lực lượng này, Ngục Hoàng vừa rồi bị Cố Trường Khanh trấn áp đã lần nữa khôi phục tự tin, bành trướng như muốn phá vỡ cả vũ trụ, gã cười lớn một tiếng, đồng thời nhấc chân, sức mạnh to lớn khôn cùng ẩn chứa trong đó đá thẳng về phía Cố Trường Khanh cách đó không xa.
Ầm! Ầm! Ầm!
Trên chân tỏa ra hắc diễm, giống như có thể thiêu cháy tất cả thần phật trên đời, bao phủ khoảng trời vô biên cuồn cuộn phóng tới.
Phanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, một cước có thể hủy diệt một phần ba tinh hệ của Ngục Hoàng mạnh mẽ đá vào trên áo giáp của Cố Trường Khanh.
Ồ?
Hai mắt Ngục Hoàng trợn to, hoảng sợ phát hiện mình vẫn không thể lay động được hắn, gầm nhẹ nói: “Sao ngươi có thể tiếp được!”
Một cước này của gã còn mạnh hơn toàn bộ lực lượng của một cái chủ pháo vừa rồi.
Kẻ này còn có thể sử dụng cơ thể để tiếp chiêu?
Quả thực khiến cho tam quan của gã bị đổi mới mấy lần.
“Ta nói rồi, nhãi nhép như ngươi, ta tùy tay là có thể bóp chết.”
Cố Trường Khanh thản nhiên nói xong, nâng tay nắm lấy mắt cá chân gã, mạnh mẽ kéo gã đến gần mình, sau đó dùng một quyền vô cùng mạnh mẽ đánh vỡ áo giáp Hắc Diễm của gã.
Không chỉ như thế, dưới một quyền này của Cố Trường Khanh, cơ thể gã cũng nứt ra, cả người toàn máu, miệng không ngừng hộc máu tươi.
Hắc Long sau lưng uốn lượn, há mồm cắn lấy bả vai gã, đau đến mức gã hét thảm một tiếng.
Hấp thu năng lượng một tỷ năm của Hộ Tinh đại trận trên Siêu Thần Cổ Tinh, tuy rằng phần lớn đều đã đánh ra ngoài, nhưng phần nhỏ còn lại cũng khiến cho hắn thăng cấp đến cấp tám mươi tám.
Thực lực này của hắn còn mạnh hơn rất nhiều so với lúc hắn vừa tới đây.
“Đây… Ngục Hoàng tuyệt đối không kém, nhưng vì sao trước mặt Cố Tinh chủ lại vẫn không thể chịu nổi một kích?”
“Cố Tinh chủ quá là sâu không lường được! Ở trên người hắn, ta chỉ nhìn thấy sự vô địch không có đối thủ!”
“Ha ha! Không hổ là nam thần mà ta sùng bái, thật muốn sinh con cho hắn!”
“Quá mạnh rồi! Trong vũ trụ ai có thể là địch với hắn?”
Tất cả các sinh linh đang xem trực tiếp đều bị thực lực sâu không lường được kia của Cố Trường Khanh thuyết phục.
“Truyền mệnh lệnh của ta, suất động mười vạn quân đoàn, theo ta giết tới Siêu Thần Cổ Tinh, thay Cố Tinh chủ diệt chủng tộc này!”
U Sí âm thấy một màn này, hưng phấn đến nỗi lập tức triệu tập cường giả trong tộc, trùng trùng điệp điệp chuẩn bị tới Siêu Thần Cổ Tinh.
“Diễm lão, đây là sức mạnh của ngươi? Ngay cả tư cách để đối kháng với hắn cũng không có?”
Ngục Hoàng chật vật, hoàn toàn suy sụp, trong lòng không nhịn được lớn tiếng kêu gào.
“Kẻ này có thể bước đầu vận dụng lực lượng của ấn ký nghịch thiên, lực lượng này không phải thứ chúng ta có thể suy đoán được. Đáng giận, đáng giận, ta không nên tham lam rồi làm kẻ địch với hắn!”
Giọng nói của Hắc Diễm Chi Ấn đã có chút sợ hãi.
“Trong cơ thể ngươi có vẻ cũng có thứ gì đó, lực lượng vừa rồi có phải xuất phát từ nó?”
Lúc này, giọng nói âm u của Cố Trường Khanh vang lên, nghe được khiến Ngục Hoàng và Hắc Diễm Chi Ấn đều chấn động tinh thần.
“Ừm, là thứ không tệ.”
Cố Trường Khanh tỉ mỉ cảm nhận một chút, sau đó chậm rãi nâng tay phải lên, ánh sáng xám trắng quỷ dị trong bàn tay bắt đầu tuôn ra, xuyên thấu qua cơ thể Ngục Hoàng.
A a a a a….
Đừng mà!
Ta sai rồi!
Nhất thời, trong cơ thể Ngục Hoàng truyền ra một tiếng kêu hoảng sợ tuyệt vọng vô cùng thảm thiết.
Ngay sau đó, một ấn ký nhỏ hình ngọn lửa màu đen bị Cố Trường Khanh sử dụng lực lượng của ấn ký thần bí nhốt lại rồi moi ra.
Giọng nói của Hắc Diễm Chi Ấn run rẩy nói: “Đại lão, tha mạng, ta có thể phục vụ cho ngài, có thể trở thành chiến lực cực mạnh của ngài!”
Cố Trường Khanh thản nhiên nói: “Tha mạng? Kẻ là địch với ta, chỉ có một con đường diệt vong.”
Nói xong, hắn khởi động ấn ký thần bí, vào lúc người sau vẫn còn đang thảm thiết cầu xin tha thứ, trong tiếng chửi bới mắng mỏ, bị hắn hoàn toàn hấp thu.
Sau khi hấp thu xong nó khiến Cố Trường Khanh rất kinh ngạc, bởi vì ấn ký thần bí lại lớn mạnh hơn, còn kinh khủng hơn cả sau khi hấp thu sinh linh Hôi Vụ.
“Cho ta chết thống khoái đi!”
Trong lòng Ngục Hoàng tràn ngập tuyệt vọng, biết kẻ này sẽ không tha cho mình, vậy nên có khí phách một chút, không cầu xin tha thứ.
“Ta có một câu hỏi, nếu ngươi có thể giải đáp, ta có thể cho ngươi chết thống khoái.”
Cố Trường Khanh cụp mắt nhìn gã: “Vì sao lại muốn là kẻ địch với ta? Kỹ nữ kia đã trả cho ngươi cái gì?”
Ngục Hoàng lắc đầu nói:
“Không, không phải ta muốn làm kẻ địch với ngươi, là Hắc Diễm Chi Ấn ngươi vừa hấp thu, là nó giật dây ta giết ngươi, thật ra ta hoàn toàn không muốn tham gia vào.”
“Nó biết lai lịch của thứ ngươi mang trên người, bảo ta nhất định phải không tiếc bất cứ giá nào giết ngươi.”
“Ta chỉ biết như vậy, cầu xin ngươi cho ta chết thống khoái!”
Gã không thể lấy ra sự tự tin khi đối mặt với Cố Trường Khanh nữa.
Cố Trường Khanh ngưng mắt: “Không nói sớm!”
Ngục Hoàng tuyệt vọng, “Ngài cũng không hỏi ta mà!”
“Lên đường đi!”
Cố Trường Khanh dứt lời, Khôi Long đằng sau lưng phóng lên cắn đứt đầu gã, coi như là cho gã chết một cách thống khoái.
Hắn thúc giục ấn ký thần bí, lấy ra Hắc Ngục đế văn trong người gã.
Thi thể không đầu của Ngục Hoàng không tiếng động lơ lửng trong vũ trụ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận