Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 89: Đây Là Con Gái Của Ngươi, Ngươi Muốn Giết Nó Sao? (1)

Tại tam giác Bermuda, những siêu văn nhân đang ở hiện trường xem trận chiến đều nhìn thấy tình cảnh Bạch Tinh quỳ xuống cầu xin tha mạng.
Ai cũng không ngờ tới, một người mạnh như thế vậy mà nói quỳ liền quỳ, thậm chí còn thốt ra những lời hết sức hèn mọn để cầu một đường sống.
Những người ở đây nhìn bóng dáng Cố Trường Khanh đều cảm thấy vô cùng kính sợ, nghi ngờ không biết người này còn mạnh tới mức nào nữa.
. . .
“Có lẽ… Ta đánh không lại hắn.”
Người đàn ông mặc áo giáp Lôi Viêm đến từ Địa Ngục Tinh lẩm bẩm, trong mắt tràn ngập sự kiêng kỵ.
Hải thú mặc giáp Kình Sa thấp giọng hỏi: “Nếu như chúng ta liên thủ thì sao?”
Thực lực hiện tại của nó đang là cửu giai trung kỳ, có thể tăng cấp nhanh như vậy tất cả đều là nhờ viên thiên thạch thần bí kia, khiến cho những sinh vật ở biển như nó nghênh đón một lần lột xác cực lớn.
Người đàn ông mặc áo giáp Lôi Viêm nói: “Nếu chúng ta liên thủ thì hẳn là có thể.”
Nếu như gã biết Cố Trường Khanh không chỉ có một cái siêu văn này, vậy thì khẳng định sẽ không dám nói như thế.
Phổ Cách Đản Tư cũng đang ở đây, trên mặt gã lộ ra vẻ sợ hãi.
Gã nhìn thân ảnh Cố Trường Khanh trong hình chiếu, thậm chí ngay cả cơ thể cũng đang run rẩy.
Mạnh như Bạch Tinh cũng bị hắn đánh đến nỗi không có sức chống trả, vậy mình thì sao?
Càng đáng sợ hơn chính là, gã đã bị Cố Trường Khanh biết được thân phận.
Gã bắt đầu thấy hoảng loạn, trên trán toát ra mồ hôi lạnh.
. . .
“Cố Trường Khanh, nhanh chóng nhận thân với con gái ngươi đi!”
Ánh mắt người mặc áo choàng đen nhìn chằm chằm vào người đàn ông ở trong hình chiếu, vô cùng khát vọng với siêu văn trên người hắn.
. . .
Bên ngoài bầu trời Đông Kinh, Cố Trường Khanh nhìn Bạch Tinh quỳ trên mặt đất cầu xin, không chút động lòng trắc ẩn, “Sớm biết như vậy thì sao ban đầu lại làm?”
Oanh!
Dứt lời, Hắc Long phía sau xuyên qua khoảng không xông về phía gã, chớp mắt đã cắn chặt bả vai của đối phương, sau đó xì xì một tiếng cắn nát.
Vù!
Không có gì bất ngờ, Bạch Tinh lại Niết Bàn sống lại.
Sống lại một lần nữa, vẻ mặt của gã đã tái nhợt, tuyệt vọng mà phát hiện, nếu như mình còn bị giết thêm lần nữa thì sẽ chết hẳn, gã cả giận hét lớn: “Huyền Linh, cứu ta! Ngươi vẫn còn đang nhìn cái gì?”
“Huyền Linh?”
Cố Trường Khanh nghe thấy cái tên phát ra từ miệng đối phương thì không khỏi giễu cợt: “Còn có trợ thủ nào nữa thì đều gọi hết tới đây đi, ta cho ngươi cơ hội này đấy.”
Hiện tại hắn không sợ gì hết.
Tất cả siêu văn của hắn đều đạt cấp bậc Hoàng thất giai, chưa kể, siêu văn Ma Tổ La Hầu có chín mươi chín cái Ma Văn, hiện tại hắn đã có thể nhẹ nhàng sử dụng một cái trong số đó, hơn nữa còn không lo bị phản phệ như trước đây.
“Huyền Linh, ngươi vẫn còn đang nhìn? Nếu còn không ra mặt thì đừng trách ta nói ra bí mật của ngươi.”
Đối diện tử vong, Bạch Tinh đã không còn quản được nhiều như vậy, hiện tại gã chỉ bức thiết muốn tìm đường sống.
Nhưng mà vẫn không có ai ra mặt xuất thủ.
. . .
“Huyền Linh? Lẽ nào là…”
Bên phía tam giác Bermuda, người mặc áo choàng đen nghe được cái tên trong miệng Bạch Tinh thì ánh mắt trở nên cực kỳ âm trầm.
. . .
Đợi một lát, Cố Trường Khanh đã không còn kiên nhẫn, hắn mở miệng: “Bạn của ngươi hình như không có ý định ra tay cứu ngươi.”
Dứt lời, Hắc Long bên trái không cho gã bất cứ cơ hội nào nữa.
Nó lao đến như tia chớp cắn mạnh vào bả vai của Bạch Tinh, khiến gã hôn mê ngay tức khắc.
Còn về phần Huyền Linh là ai, Cố Trường Khanh không rảnh mà đi tìm hiểu.
Không chọc đến hắn thì xem như đối phương thức thời, còn nếu dám ra mặt thì hắn tuyệt đối không buông tha.
Nãy giờ Cố Trường Khanh không vội giết chết Bạch Tinh chính là vì muốn từ từ tra tấn gã đến chết.
Cứ thế mà giết thì quá dễ dàng cho kẻ đã dám cả gan động đến huynh đệ Ma Minh của hắn.
“Vương Thụy, giúp ta tra rõ chuyện của Bạch Tinh, ta muốn tất cả những người có quan hệ với gã đều phải bồi mạng cho Ma Minh ta.”
“Được.” Hiên Viên Vương Thụy nhanh chóng đáp ứng.
“Đi thôi”. Cố Trường Khanh dứt lời, Hắc Long bên trái liền ngậm lấy thân thể của Bạch Tinh di chuyển tới phía trên Tu La Vương Tọa ở trong khu biệt thự ở Kinh Đô.
“Cố lão bản, cầu xin ngài tha mạng!”
Hắn vừa quay về, một đám người Lâm gia đã sợ hãi tuyệt không kìm được mà dập đầu xin tha.
Chuyện bọn họ có thể làm hiện giờ cũng chỉ có như vậy.
Bọn họ hận Lâm Thần tận xương, nếu có thể, bọn họ cũng muốn tự tay giết chết đối phương.
“Cố Trường Khanh, việc ta làm không liên quan gì tới bọn họ, một người làm một người chịu, cầu xin ngươi hãy tha cho người nhà của ta.”
Lâm Thần nằm hấp hối trên mặt đất, bi thương mở miệng.
“Vậy tại sao ngươi lại ra tay với thành viên Ma Minh ta? Đừng nói ngươi giết tám người, cho dù chỉ làm bị thương một người thôi, ta cũng sẽ giết cả nhà ngươi.”
Cố Trường Khanh hờ hững mở miệng: “Ép hắn phục dụng tinh hạch chữa thương, mở to mắt hắn ra cho hắn nhìn, còn lại chém đầu hết thảy.”
“Chờ đã!” Lâm Nguyệt Dao sốt ruột tiến lên, hoảng loạn nói: “Đây là con gái của ngươi, ngươi cũng muốn giết nó sao?”
Lời này vừa nói ra, cho dù là những người vây xem bên ngoài biệt thự, hay là những người đang quan sát màn hình chiếu ở tam giác Bermuda đều lộ ra vẻ kinh ngạc, sau đó trên mặt tất cả đều lộ ra vẻ xem kịch vui.
“Chuyện gì đây?”
Vẻ mặt Thao Thiết dại ra, ánh mắt dừng lại trên người Cố Nghiên Nghiên, nhưng cô bé vẫn đang sợ hãi vùi cái đầu nhỏ vào trong lòng mẹ mình, không thể nhìn thấy khuôn mặt.
“Mọe nó! Vừa rồi ta còn tuyên bố muốn giết nó trước, nếu con bé đó thật sự là con gái của lão bản…”
Chiến sĩ Ác Ma vừa rồi quát Cố Nghiên Nghiên và Lâm Nguyệt Dao đã đổ mồ hôi lạnh toàn thân, âm thầm cầu nguyện trong lòng, cầu lão bản đừng để bụng chuyện này.
Bạn cần đăng nhập để bình luận