Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 303: Chưa Từng Làm Mọi Người Thất Vọng

“Cẩn thận, đừng để bị nó lừa!”
Không trung bỗng nhiên truyền đến âm thanh nhắc nhở đầy lo lắng của Tô Ly.
“Cái gì?”
Trương Hổ sửng sốt.
Bỗng nhiên, trên người quái thú phóng ra vô số xiềng xích.
Bất ngờ không kịp đề phòng, mấy người ngay cả tránh né cũng không kịp, đều bị xiềng xích trói lại.
Cho dù mọi người có ra sức giãy dụa thế nào thì xiềng xích vẫn giống như dung nhập vào không gian khóa chặt bọn họ, khiến cho mấy người không thể giãy dụa.
Quái thú chậm rãi đứng lên, một chi và một sừng chậm rãi sinh trưởng lại.
Một lát sau, quái thú đã hoàn toàn không tổn hại gì mà đứng trong không trung.
“Phản đồ, ngươi cũng chịu chết đi!”
Một dây xích cũng phóng về phía Tô Ly.
Trên người Tô Ly có thần quang cửu sắc lưu chuyển, không ngừng tránh né xiềng xích truy kích.
“Còn về các ngươi!”
Không quan tâm đến Tô Ly đang bị xiềng xích truy kích, quái thú vươn ra đầu lưỡi đỏ tươi, liếm môi, hai mắt lộ ra ánh sáng hung lệ.
“Đáng tiếc là quá nhỏ, không đủ để nhét kẽ răng, vậy thì nghiền chết đi!”
Xiềng xích được thu về, mấy người bị xiềng xích kéo tới trước mặt quái vật.
“Quái vật chết tiệt, có giỏi thì thả Hổ gia ngươi ra, xem ta có đánh nát răng ngươi không!”
Trương Hổ dùng hết toàn lực thúc giục thần văn, lại vẫn không thể chạy thoát khỏi xiềng xích.
Quái vật nghe vậy, một chi nắm Trương Hổ vào trong móng vuốt, trảo còn lại thì bắt lấy Thích Ngọc Na.
“Chết đi!”
Hai móng vuốt đồng thời dùng sức.
“Hổ Tử!”
“Thích Ngọc Na!”
Đám Hầu Vương rống giận, nhưng chỉ có thể nhìn, không còn sức lực.
Trương Hổ và Thích Ngọc Na dùng hết toàn lực chống lại lực lượng hai móng vuốt của quái vật.
Răng rắc…
Tiếng vỡ vụn đau đớn vang lên, đế giáp của hai người dần dần vỡ vụn, hai mắt sung huyết, toàn thân nổi gân xanh.
Trong mắt Trương Hổ hiện lên vẻ quyết tuyệt, đế giáp trên người lóe lên ánh sáng chói mắt.
Bên kia, trong nháy mắt nhìn thấy ánh sáng trên người Trương Hổ sáng lên, Thích Ngọc Na đã hiểu được lựa chọn của Trương Hổ.
Không hề do dự.
Trên người Thích Ngọc Na cũng sáng lên hào quang.
Tự bạo, có lẽ chính là chuyện cuối cùng mà họ có thể làm vì mọi người.
. . .
Ngoài không gian thí luyện, trong thiên địa tràn ngập hơi thở bi thiết, mọi người bị xiềng xích vây khốn, lòng tin đã nứt ra.
Tận mắt nhìn thấy chiến hữu mình sớm chiều ở chung sắp tự bạo, chết thảm trước mặt mình.
Đám Hầu Vương không nhịn được nhắm hai mắt lại.
Tô Ly đã biết trước được thủ đoạn của quái vật nên đã phòng bị trước, tránh thoát xiềng xích truy kích, cô ta muốn dùng mọi biện pháp để cứu hai người kia, nhưng cuối cùng ngay cả thân mình còn lo chưa xong.
Cảm nhận được hai người muốn tự bạo đế giáp, ánh mắt quái vật lộ ra vẻ giếu cợt, tăng thêm hai phần lực lượng.
Ngay khi tất cả mọi người đã tuyệt vọng.
Một thanh âm thản nhiên truyền đến.
“Ai cho ngươi dũng khí, dám động thủ với thuộc hạ của ta?”
Tiếng nói vừa dứt, khắp không gian đều như dừng lại.
“Lão đại!”
Triệu Phong kinh hỷ nhìn thấy Cố Trường Khanh xuất hiện trong không trung.
“Xin lỗi, lão đại, khiến ngươi thất vọng rồi!”
Ngô Duệ tự trách nói.
“Không phải lỗi của các ngươi, thứ này quả thực không phải thứ các ngươi có thể đối phó.”
Cố Trường Khanh đánh giá quái vật trước mắt, trong lòng đã có phán đoán.
Phía sau, Thái Cực Đồ hiện lên, song long rít gào phóng ra.
Đỉnh đầu có hư ảnh Tử Thần hiện lên, liêm đao Tử Thần nhẹ nhàng vung lên.
Rắc rắc rắc…
Xiềng xích vây khốn mọi người vang lên tiếng đứt gãy, bọn Triệu Phong lập tức tránh thoát được trói buộc của xiềng xích, lấy lại được tự do.
Quái vật thấy thế, hai mắt từ từ bắn ra hàn quang, trên mai móng vuốt có u quang hiện lên, lực đạo tăng thêm ba phần.
Nhưng mà giây tiếp theo, song long đã mỗi con cuốn lấy một cái móng vuốt của nó.
“Không thể nào!”
Quái vật kêu lên, năng lượng của song chưởng đang không chịu khiểm soát của nó mà xói mòn.
Hai móng vuốt đang nắm lấy hai người cũng chầm chậm buông ra.
Nhưng mà hai người kia đã dẫn động tự bạo thần văn, ánh sáng trên người nháy mắt trở nên bành trướng.
Bọn Triệu phong nhìn mà tâm như đao cắt.
“Đã không còn kịp rồi sao?”
Trong mắt Chu Tước không kìm được nước mắt, hai tay che miệng để không cho mình khóc thành tiếng.
Tự bạo đế giáp, cả vũ trụ, ai có thể ngăn cản?
Mọi người nhìn về phía Cố Trường Khanh, nếu lão đại có thể xuất hiện sớm một chút, Trương Hổ và Thích Ngọc Na cũng sẽ không xảy ra chuyện.
Nhưng không ai có ý nghĩ oán trách Cố Trường Khanh trong đầu.
Chỉ hận thực lực của mình vì sao lại thấp như vậy, đụng tới cường địch, ngay cả năng lực tự bảo vệ mình cũng không có.
Đừng nói trợ giúp lão đại, hiện tại mà xem, không chỉ không giúp được gì mà còn trở thành gánh nặng cho ngài ấy.
Vẻ mặt Cố Trường Khanh lạnh nhạt, tựa như không để ý tới hai người sắp tự bạo.
“Chẳng lẽ lão đại có biện pháp ngăn cản?”
“Đừng quên, trước kia bị thần văn giả hắc ám đánh lén, cũng là lão đại kéo chúng ta từ Quỷ môn quan lên!”
Triệu Phong không quên được cảnh tượng ngày đó.
“Nói không chừng lão đại thật sự có thể làm được!”
Trong lòng Chu Tước dấy lên hy vọng mới.
“Đúng vậy, lão đại cho tới bây giờ đều chưa từng làm chúng ta thất vọng!”
Thao Thiết nói như chém đinh chặt sắt.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Cố Trường Khanh.
Phía sau lưng Cố Trường Khanh, Thái Cực Đồ nghịch chuyển.
Lực âm dương bao trùm lên người Trương Hổ và Thích Ngọc Na.
Bạn cần đăng nhập để bình luận