Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 148: Trấn Hồn Ấn Phát Huy Uy Lực (1)

Kết thúc trò chuyện với Đế Khâm Na Tịch, Cố Trường Khanh đứng dậy đi tới trước cửa sổ sát đất thật lớn, trong tay cầm một điếu thuốc, lẳng lặng nhìn xuống tòa thành trung tâm phồn hoa náo nhiệt.
Hút xong một điếu, Cố Trường Khanh đẩy cửa ra ngoài, chuẩn bị đi thành khu số chín.
Hắn không biết hiện tại con gái có nhận hắn hay không, định đi xem một chút, nếu như còn không tiếp nhận, vậy thì về sau Cố Trường Khanh cũng không định đi gặp bé nữa.
Một lần có thể, hắn không cho phép có lần thứ hai.
Cố Trường Khanh đi vào nơi để xe riêng của tòa nhà trung tâm.
Chọn ra một chiếc xe màu hắc kim, đường cong hoàn mỹ đẹp đẽ, đi thẳng tới thành khu số chín.
Rõ ràng có thể bay qua, vì sao lại còn lái xe?
Bởi vì bay qua thì rất gây chú ý.
Hiện tại trong tòa thành trung tâm ngoại trừ cao tầng và quân đội của Đế Quốc, tất cả đều bị cấm không được tự do bay loạn trên không trung.
Cố Trường Khanh thân là Đế Quốc Chi Chủ, có thể tùy ý bay, nhưng hắn không muốn quá gây chú ý.
Ngoài ra, lái xe còn có thể thưởng thức tòa thành trung tâm phồn hoa náo nhiệt một phen.
Hiện tại tòa thành trung tâm không còn giống với trước đây.
Đâu đâu cũng có người đi đường và xe chạy.
Tùy lúc có thể thấy được người máy chấp pháp đi tuần tra, còn có cả người máy giao thông đang chỉ huy giao thông.
Sau nửa giờ, Cố Trường Khanh lái xe tới thành khu số chín, tới khu dân cư số tám ở Thanh Long khu, đẩy cửa xuống xe.
Tiểu khu này cũng rất náo nhiệt, đâu đâu cũng nghe thấy tiếng cười đùa của trẻ con.
Cố Trường Khanh nhìn quanh một vòng sau đó đi thẳng vào khu dân cư số tám.
Các căn nhà ở đây đều rất xa hoa, mỗi một phòng đều rộng đến hơn trăm mét vuông, hơn nữa trang trí rất đẹp.
Cố Trường Khanh vào thang máy, đi tới ngoài cửa phòng số bốn ở tầng tám.
Ấn vang chuông cửa.
“Ai vậy?”
Không bao lâu sau, giọng nói mềm mại của Lâm Nguyệt Dao thông qua dụng cụ truyền âm vang lên.
Sau đó, khi Lâm Nguyệt Dao thông qua camera nhìn thấy người tới thì kinh hỉ vội vàng mở cửa ra.
Nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước mặt, Lâm Nguyệt Dao có chút hoảng hốt, thấp giọng hô: “Ngươi… đến rồi!”
Hôm nay nàng gần như không ra khỏi cửa, trên người mặc một bộ đồ ngủ thoải mái, mơ hồ có thể thấy được cảnh đẹp bên trong.
Cố Trường Khanh nhìn nàng, chậm rãi cất tiếng: “Nghiên Nghiên đâu, hiện tại con bé có thể tiếp nhận người phụ thân này chưa? Nếu như vẫn không được, vậy thì ta không quấy rầy nữa.”
Lâm Nguyệt Dao vội gật đầu: “Đừng đi, Nghiên Nghiên nó rất nhớ ba ba, vừa rồi trong TV nhìn thấy ngươi, còn cho rằng ngươi không muốn nhận nó, còn khóc nữa.”
“Vậy sao?”
Nghe được lời này, gương mặt sắc bén, lạnh lùng uy nghiêm của Cố Trường Khanh lộ ra vài phần dịu dàng.
“Vào đi, ta đi pha trà cho ngươi.”
Lâm Nguyệt Dao đứng sang một bên, mỉm cười nói.
Cố Trường Khanh gật đầu, nhấc chân bước vào.
Căn phòng hơn một trăm mét vuông nên rất rộng, trang trí cực kỳ tinh tế.
“Ô, ba ba?”
Lúc này Cố Nghiên Nghiên và Lâm Thủy Dao đúng lúc ăn xong cơm, đang từ phòng ăn đi ra, lúc nhìn thấy Cố Trường Khanh đứng ở đó thì ngây người ra một lát, sau đó trên khuôn mặt tinh xảo đáng yêu thoáng chốc tràn đầy kinh ngạc lẫn vui mừng.
“Ba ba! Xin lỗi, ngày đó Nghiên Nghiên không nên nói ba ba là người xấu, đều là Nghiên Nghiên không tốt, khiến cho ba ba buồn lòng.”
Cô bé nói xong, hai cái chân nhỏ bổ nhào về phía Cố Trường Khanh.
Vù!
Khi giữa hai người bọn họ tới gần trong hai mét, Cố Trường Khanh còn chưa kịp nói chuyện, đột nhiên ở mi tâm của Cố Nghiên Nghiên bộc phát ra một luồng vu quang cực kỳ kinh khủng, nhanh như tia chớp, trong nhảy mắt đã bắn thẳng về phía mi tâm của Cố Trường Khanh.
Oanh!
Sau khi luồng vu quang này tiến vào mi tâm, thân hình Cố Trường Khanh chấn động.
Agrhjj….
Trong thức hải đồng thời truyền tới một tiếng rồng gào thét điên cuồng, mạnh mẽ mà hủy diệt luồng vu quang vừa mới tiến vào.
Cùng lúc đó, cơ thể nhỏ bé của Cố Nghiên Nghiên cũng ngã quỵ trên mặt đất.
“Nghiên Nghiên, con làm sao vậy?”
Lâm Thủy Dao bị một màn này dọa đến nỗi mặt trắng bệch, chạy vài bước vọt tới bên cạnh Cố Nghiên Nghiên đã ngã xuống đất, ngồi xổm xuống ôm lấy cô bé.
Chỉ thấy khuôn mặt phấn điêu ngọc mài của Cố Nghiên Nghiên đã trắng bệch không còn chút huyết sắc.
“Đáng chết!”
Cố Trường Khanh ổn định cơ thể, nhìn nữ nhi sắc mặt không còn chút máu, lại cảm nhận được linh hồn của bé sắp tiêu tán. Hai mắt Cố Trường Khanh sung huyết, chớp mắt xuất hiện ở bên cạnh Lâm Thủy Dao, đoạt lấy Cố Nghiên Nghiên từ trong lòng cô, bàn tay to đặt lên lồng ngực bé, điên cuồng đưa lực lượng của ấn ký thần bí vào bên trong cơ thể Cố Nghiên Nghiên.
“A! Làm sao vậy?”
Lâm Nguyệt Dao lấy lá trà từ trong phòng đi ra, nhìn thấy bộ dạng con gái như vậy thì bị dọa đến hai chân mềm nhũn, suýt nữa là ngã quỵ trên đất.
“Đừng nói chuyện!”
Thanh âm Cố Trường Khanh âm trầm, giống như một con cự thú vực sâu đang rít gào.
Bị hắn quát như vậy, hai tay Lâm Nguyệt Dao che miệng, trong mắt đã ngấn lệ.
“Ai? Rốt cuộc là ai? Ta muốn diệt cả tộc ngươi!”
Cố Trường Khanh phát hiện lực lượng của ấn ký thần bí trong bàn tay chỉ có thể ổn định lại linh hồn chưa tiêu tán của con gái, nhưng lại không thể khiến linh hồn cô bé hồi phục.
Lực lượng cuồng bạo trong cơ thể hắn dường như muốn phá thể mà ra, trong ánh mắt tràn ngập sát ý như có thể xé cả mảng trời.
Lúc này, giọng nói của Tiểu Thứ vang lên bên tai Cố Trường Khanh:
“Chủ nhân, đây là Trấn Hồn Ấn của Siêu Vu Tộc, trước mắt linh hồn của tiểu chủ nhân vẫn chưa hoàn toàn tiêu tán, ngài đừng lo lắng, chỉ cần có thể thu thập được những vật dưỡng hồn cho tiểu chủ nhân tẩm bổ linh hồn, vậy thì cô bé có thể hồi phục lại.”
Nghe được lời này, cảm xúc bạo nộ của Cố Trường Khanh mới hơi hơi thu lại, nhưng vẫn đáng sợ khiến cho cả Lâm Nguyệt Dao và Lâm Thủy Dao đều sợ hãi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận