Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 226: Quấy Rầy Chuyện Tốt Của Cố Trường Khanh (1)

Ngay tại lúc thần văn giả đang tìm kiếm người ra tay.
Bên người Ngu Thành bỗng nhiên xuất hiện một ông lão mặc âu phục màu trắng.
Ông lão cung kính cong lưng với Ngu Thành, nói: “Thiếu gia, đã khiến ngài và Thiên Giác tiểu thư sợ hãi.”
Ngu Thành phất tay, cũng không để ý, cậu ta chỉ vào Cố Trường Khanh, đoạn hỏi: “Tác trưởng lão, ngươi biết lai lịch kẻ kia không?”
“Bẩm thiếu gia, không biết, đó hẳn không phải người ở Tây vũ trụ.”
Tác Nhĩ không nhanh không chậm nói.
“Vậy ngươi đánh lại được hắn không?”
Ngu Thành tiếp tục hỏi.
“Chưa giao thủ nên ta không rõ!”
Tác Nhĩ thành thật trả lời.
“Thú vị đấy!”
Ánh mắt Ngu Thành lộ ra ý cười điên cuồng.
Trong ánh mắt hoảng sợ của tất cả thần văn giả.
Không gian nổi lên gợn sóng, một trùng động lớn bằng nửa hằng tinh bỗng nhiên mở ra.
Từng tiếng hô dồn dập truyền khắp không trung.
“Đó là!”
“Tinh Không cự thú… không, là ấu tể của Tinh Không cự thú!”
“Thì ra hắn ta chính là người đầu sỏ bắt ấu tể của Tinh Không cự thú!”
“Thật đáng giận, vừa rồi vô duyên vô cớ chết nhiều thần văn giả như vậy, thật sự quá uổng!”
“Các ngươi còn có tâm tình quản ai là kẻ đầu sỏ ư? Mau chạy đi!”
“Chạy cái gì?”
“Không!”
....
Bên kia, Cố Trường Khanh đang áp chế Tinh Không cự thú.
Vù!
Tinh Không cự thú trên bầu trời kịch liệt giãy dụa, nhưng dưới Minh Thần niệm lực mạnh mẽ của Cố Trường Khanh thì từ từ dừng lại, tia chớp màu tím đen cũng tan thành mây khói.
Nếu không, chỉ là dư âm của nó thôi cũng có thể giết chết vô số thần văn giả.
Cố Trường Khanh vẫn luôn câu thông với Tinh Không cự thú, lúc này cuối cùng cũng được đáp lại một chút.
Tinh Không cự thú tựa như cảm nhận được Cố Trường Khanh không có ác niệm nên bắt đầu hơi yên tĩnh lại.
Nhưng vào lúc Cố Trường Khanh chuẩn bị truyền đạt ý niệm lôi kéo muốn nó thần phục.
Rẹt rẹt…
Ở phía xa trên bầu, không gian đột nhiên xuất hiện dao động cực kỳ cuồng bạo.
Điều này khiến Cố Trường Khanh nhíu mày, ai dám đến quấy rầy chuyện tốt của hắn?
Khi đang định triển khai niệm lực để tra xét một chút chuyện đang xảy ra.
Rống!
Đột nhiên, Tinh Không cự thú trước mặt Cố Trường Khanh đã dịu ngoan đi rất nhiều lại bắt đầu gào thét tê tâm liệt phế.
Ca!
Chỉ thấy trên bầu trời đột nhiên hiện lên một khe nứt không gian có thể lớn bằng với một hành tinh.
Năng lượng không gian cuồng bạo thổi quét bốn phía, thần văn giả đứng gần một chút đã trốn không kịp, nháy mắt đã bị gió lốc không gian nghiền nát thành từng mảnh.
Là ai! Dám trong lúc này quấy nhiễu hắn thu phục Tinh Không cự thú.
Tùy tay bóp nát khe nứt không gian lan tràn đến chỗ mình, sắc mặt Cố Trường Khanh tái xanh, nhìn thấy ánh mắt đã biến thành màu đỏ tươi của Tinh Không cự thú trước mặt.
Lực lượng của xiềng xích đang không ngừng yếu đi, Tinh Không cự thú như cự long dời sông lấp biển, mỗi một lần giãy dụa có thể khiến cho tất cả mọi thứ trong một mảnh tinh vực đều bị uy lực này nghiền thành tro bụi.
“Yên lặng lại cho ta!”
Ngao! Ngao!
Hai tiếng cự long gầm rú đè lên tiếng gào thét của Tinh Không cự thú.
Song long một đen một xám phía sau Cố Trường Khanh nháy mắt biến lớn, vào lúc Tinh Không cự thú sắp đột phá giam cầm liền bắt giữ lại nó.
Cùng lúc đó, hai cái đầu rồng cực lớn cũng mạnh mẽ cắn lên người Tinh Không cự thú.
Rống!
Tinh Không cự thú phát ra tiếng gầm rú thê thảm.
Giờ phút này, nó cảm giác được lực lượng trong cơ thể đang bị cắn nuốt, mà thứ cắn nuốt lực lượng của nó lại là hai con bò sát mà nó chướng mắt nhất.
Nhưng mà bất kể nó có vặn vẹo thế muốn hất hai con bò sát trên người đi thế nào thì vẫn không thể làm được.
Ô…
Thanh âm bi thương từ trong miệng nó truyền ra, những thần văn giả tâm thần không ổn định thậm chí còn có thể cảm giác được mà rơi nước mắt.
“Yên tĩnh chút!”
Sau khi Cố Trường Khanh truyền lại ý niệm cho Tinh Không cự thú thì chậm rãi xoay người.
Lực lượng cuồn cuộn không ngừng thông qua sự cắn nuốt tiến vào cơ thể hắn, khí thế của Cố Trường Khanh liên tiếp lớn mạnh, hai mắt của hắn như có điện nhìn chằm chằm về phía cái trùng động vô cùng to lớn ở phía sau.
“May quá, đại lão không biết từ tinh vực nào cuối cùng cũng ngăn chặn được Tinh Không cự thú, nếu không hậu quả thật không lường nổi.”
“Cẩu nam nữ Ngu Thành và Thiên Giác kia thật đáng giận!”
“Nhỏ giọng chút, không thấy sau lưng người ta có chỗ dựa sao?”
“Vẻ mặt đại lão bất thiện quá, các ngươi đoán xem, hắn liệu có bóp chết đôi cẩu nam nữ kia hay không?”
“Mặc kệ bọn họ ai bóp chết ai, ta chỉ biết, nếu còn không đi thì ta sẽ trở thành kẻ bị bọn họ tùy tay bóp chết!”
...
Trong trùng động, một ấu tể của Tinh Không cự thú có hình thể khá nhỏ, trên người toàn là xiềng xích bị khóa lại ở bên trong.
Cho dù nó có giãy dụa thế nào, thậm chí muốn cắn đứt xiềng xích thì cũng không thể thực hiện được, cuối cùng chỉ có thể giãy dụa không ngừng trong trùng động.
Khi ấu tể nhìn thấy Tinh không cự thú cũng đang bị giam cầm ở bên ngoài trùng động, nó sốt ruột phát ra tiếng kêu lo lắng với mẫu thân.
“Là các ngươi bắt con của nó?”
Ánh mắt khiếp người của Cố Trường Khanh u ám nhìn chằm chằm về phía Ngu Thành ăn nói xằng bậy kia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận