Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 55: Lâm Nguyệt Dao Trở Về (1)

“Lâm Minh chủ, suy nghĩ thế nào rồi?”
Điện thoại được kết nối, thanh âm thân thiện của Phổ Cách Kinh Tư liền vang lên.
Lâm Thần hít nhẹ một hơi, đoạn nói: “Nếu như các ngươi thực sự có thể đối phó được với Cố Trường Khanh thì ta đồng ý với các ngươi, sẽ cùng nhau hợp tác xử lý hắn.”
Phổ Cách Kinh Tư bật cười, tựa hồ ông ta đã đoán trước được kết quả này, “Cứ yên tâm đi! Ngoại trừ ngươi thì còn có một siêu văn nhân khá mạnh khác sẽ gia nhập, ba người các ngươi liên thủ, cho dù Cố Trường Khanh có lợi hại đến đâu đi nữa thì cũng khó tránh khỏi cái chết.”
“Còn một người nữa là ai?” Lâm Thần dò hỏi.
“Là một vị cường giả đến từ Anh Đào Quốc, trên người có ba cái siêu văn, hơn nữa đều là những hình xăm bất phàm. Ta sẽ sớm sắp xếp cơ hội cho các ngươi gặp nhau.”
Phổ Cách Kinh Tư dặn dò: “Khoảng thời gian này ngươi nên chuyên tâm tu luyện, chờ đợi thời cơ tới. Ta không hy vọng ngươi lại là người kéo chân sau trong kế hoạch của ta.”
“Tổng thống yên tâm, đợi ta đạt tới cấp bậc lục giai thì sẽ nghênh đón một lần lột xác.”
“Được, vậy thì hợp tác vui vẻ.”
“Hợp tác vui vẻ.”
Liên Minh Trảm Cố, cứ như vậy được thành lập.
Nhưng hươu sẽ chết vào tay ai, tạm thời còn chưa biết được…
. . .
Kinh Đô, trong phòng khách biệt thự nơi Lâm Thủy Dao ở.
Lâm Thủy Dao ngồi trên sô pha, trong tay cầm điện thoại, đang nhanh chóng gõ chữ lên màn hình.
Người nhận không phải là ai khác mà chính là tỷ tỷ của cô: Lâm Nguyệt Dao.
Gõ xong dòng chữ này, cô ấn gửi đi.
Nội dung: Tỷ, hiện tại thời buổi loạn lạc, đệ đệ lại rất giỏi giang, gia tộc cũng đều thuộc về đệ đệ quản lý, tỷ thật sự nên quay về rồi, không còn ai dám gây khó dễ gì cho tỷ nữa đâu.
Nhiều năm nay bọn họ vẫn luôn liên hệ với nhau. Lâm Thủy Dao vẫn âm thầm hỗ trợ tỷ tỷ mình không ít.
Ting ting!
Nửa phút sau, người bên kia gửi tin nhắn đến:
“Sáu năm rồi, đệ đệ còn nhớ rõ ta sao?”
Lâm Thủy Dao vội trả lời:
“Năm đó tỷ yêu thương chiều chuộng nó như vậy, sao nó có thể không nhớ rõ?”
“Mấy ngày trước nó vẫn còn nhắc tới tỷ, sợ tỷ ở ngoài một mình gặp nguy hiểm, thậm chí đã quyết định đăng thông báo kèm ảnh tỷ trên Long Võng để tìm người rồi, tỷ tỷ à, quay về thôi.”
Vài phút sau, người bên kia mới gửi tin đến:
“Thật sao?”
Lâm Thủy Dao trả lời:
“Nếu như tỷ không tin thì giờ ta sẽ gọi đệ đệ đến nói chuyện video với tỷ nhé.”
Người bên kia lại trầm mặc một lát mới hồi đáp:
“Vậy được, nếu đệ đệ thật sự ủng hộ ta quay về, vậy bảo nó phái người đến Lâm huyện ở Long Giang thành, phòng 402 lầu 3 khu dân cư cấp 2 đón ta.”
Lâm Thủy Dao nghe thế thì kinh hỉ trả lời:
“Được, giờ ta sẽ đi bảo đệ đệ, bảo nó tự mình đi đón ngươi về, xem ai dám nói lung tung!”
Thấy được dòng tin nhắn này, Lâm Thủy Dao thật sự hết sức vui vẻ.
Những năm qua cô vẫn luôn khuyên tỷ tỷ quay về, nhưng tỷ ấy vẫn luôn từ chối, bởi vì tỷ ấy vẫn chưa buông được khúc mắc với gia đình năm xưa.
“Tỷ, có chuyện gì mà vui thế?”
Đúng lúc này, Lâm Thần đi từ trên tầng xuống, nhìn thấy Lâm Thủy Dao lộ rõ vẻ hào hứng trên mặt thì không khỏi tò mò hỏi.
Lâm Thủy Dao nhìn về phía cậu ta, vội nói: “Đệ đệ, ngươi có nhớ đại tỷ không?”
“Nhớ chứ!”
Lâm Thần không chút do dự đáp: “Rạng sáng mai trước khi ta bế quan thì sẽ đăng thông báo kèm ảnh chụp của tỷ tỷ lên Long Võng để tìm tỷ ấy.”
Tử nhỏ đến lớn, đại tỷ đối tốt với cậu ta ra sao, cậu ta đương nhiên chưa từng quên.
Nhưng đáng tiếc là bấy lâu vẫn không thể liên lạc được với Lâm Nguyệt Dao, hoàn toàn không tìm thấy bất cứ tin tức nào có liên quan tới tỷ ấy, giống như tỷ ấy đã bốc hơi khỏi nhân gian vậy.
Cậu ta hoàn toàn không biết đó là do Lâm Thủy Dao ở giữa gây khó dễ, khiến cậu ta không cách nào tìm thấy người chị ruột của mình.
Đây là do Lâm Nguyệt Dao bảo cô làm như vậy, sợ đệ đệ tìm thấy mình sẽ bất chấp mà lôi kéo nàng trở về.
“Đệ đệ, ngươi không cần tìm nữa, trước mắt tỷ tỷ đang ở Lâm huyện Long Giang thành, phòng 402 lầu 3 khu dân cư cấp 2, tỷ ấy bảo ngươi qua đó đón tỷ ấy về.”
“Thật sao? Ngươi đừng có lừa ta!”
Nghe được lời nói của nhị tỷ, Lâm Thần vui vẻ đến nỗi suýt nữa nhảy cẫng lên.
Lâm Thủy Dao cười mắng: “Thật chứ sao không, ta rảnh rỗi lắm hay sao mà phải lừa ngươi? Nhanh chóng đi đón đại tỷ ngươi về đây đi.”
“Được, giờ ta sẽ đi ngay, tự mình đi.”
Lâm Thần vui vẻ đến mức cơm cũng không nhớ mà ăn, vội vàng gấp gáp ra khỏi biệt thự, cậu ta phụ thể áo giáp Đế Hoàng lên thân, lấy tốc độ nhanh nhất đi về phía sân bay của Liên Minh Siêu Văn.
Thấy cậu ta đi rồi, Lâm Thủy Dao mới trả lời tin nhắn của tỷ tỷ:
“Tỷ, đệ đệ đã qua đó rồi, ngươi đừng có nuốt lời đấy! Tiểu Nghiên Nghiên cần có một gia đình náo nhiệt.”
Ting ting!
Lâm Nguyệt Dao lập tức trả lời:
“Yên tâm, ta không định trốn nữa.”
Quan hệ giữa bọn họ, lại thêm cả Cố Trường Khanh.
Nếu như đến lúc đó Cố Trường Khanh giết Lâm Thần, tình cảnh đó chỉ cần nghĩ thôi cũng cảm thấy quá loạn.
Ngày này, có lẽ rất nhanh sẽ tới.
Lâm Nguyệt Dao vẫn chưa có ý định đi gặp Cố Trường Khanh, bằng không nàng cũng không có khả năng lựa chọn quay về.
Nàng sợ Cố Trường Khanh không chấp nhận, đến lúc đó không chỉ tự rước lấy nhục mà còn có thể làm con gái tổn thương.
Cố Trường Khanh đang ở căn cứ Ma Minh tự nhiên sẽ không biết những chuyện này.
Nói thật, sự việc năm đó hiện giờ hắn chỉ có một chút ấn tượng nhỏ vụn.
Thỉnh thoảng sẽ nhớ tới.
Nhưng cho dù có nhớ tới thì cũng không để trong lòng, càng sẽ không nghĩ đến mình đã có một cô con gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận