Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 397: Ngươi Lại Đổi Nam Nhân Rồi?

Chương 397: Ngươi Lại Đổi Nam Nhân Rồi?
Cố Trường Khanh cũng không giết chết toàn bộ phân thân của Khang Nạp, mà là để lại cho một cái trong đó một chút hơi tàn, lợi dụng khí tức giữa bản thể và phân thân để đi thẳng đến chỗ Khang Nạp.
Phần đuôi của chiến hạm nhếch lên cao cao, càng đi về phía trước thì càng dốc đứng.
Ba người Đế Khâm Na Tịch đi tới nơi này, cuối cùng cũng xem như tra xét được một khoang thuyền có tồn tại khác thường.
Lúc này hai mắt Ám Văn đã trắng dã, ý thức đã lâm vào hỗn độn, nhưng mỗi khi Đế Khâm Na Tịch nói “tiêu diệt Lam Tinh”, gã sẽ giật mình thật mạnh, trong miệng thì thào lẩm bẩm mà tiến về phía trước.
Khang Nạp đã sớm nhìn thấu quan hệ của hai người, cũng biết ả đàn bà Đế Khâm Na Tịch này tâm như rắn rết.
À không, so với Xà tộc âm hiểm xảo trá của Đấu La cổ tộc, Đế Khâm Na Tịch càng thêm ưu nhã, thủ đoạn cũng là cao minh đến mắt thường cũng có thể thấy.
Khang Nạp tham lam mà nhìn thân hình xinh đẹp nóng bỏng như ma quỷ của bà ta, trong đầu nhiều lần hiện lên hình ảnh cùng bà ta dây dưa.
Nhưng Đế Khâm Na Tịch căn bản không quan tâm.
Theo bà ta thấy, dùng thân thể mị hoặc đàn ông có thể đổi lấy lợi ích lớn nhất, còn cần nói cái gì mà thật lòng hay không!
“Bí mật ở ngay trong khoang này, đại thủ lĩnh, ngươi xem là ngươi xuống trước hay là chúng ta trước?”
Đế Khâm Na Tịch không ngốc, biết bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình phía sau.
Lại nói, chiến lực của Khang Nạp mạnh như vậy, nếu ngay cả chuyện này cũng không dám, vậy nói gì đến hủy diệt Lam Tinh, thay thế Nhân Tộc, đó chính là một câu nói suông.
Trong đôi mắt thâm thúy của Khang Nạp, đường văn hình thoi ba góc màu xanh sẫm đột nhiên xoay chuyển, cười nói: “Phế vật kia sắp không xong rồi, ngươi còn phải chăm lo gã, để ta xuống trước đi.”
Nói xong hắn ta dùng một chưởng bổ ra sàn tàu dày nặng dưới lớp bụi, nhấc thân nhảy xuống.
Đế Khâm Na Tịch quyến rũ vuốt tóc: “Không hổ là đại thủ lĩnh Khang Nạp của Đấu La cổ tộc, là một người đàn ông chân chính!”
Khang Nạp vững vàng đáp xuống đất, Đế Khâm na Tịch lẳng lơ mà nhìn hắn ta một cái, đang muốn dìu Ám Văn đi xuống.
Một thân ảnh nhanh như gió đột nhiên xuất hiện trước mặt bà ta, giống như quỷ mị mà tiến vào khoang thuyền phía dưới.
Thân thể Đế Khâm Na Tịch cứng lại tại chỗ, khóe miệng khẽ nhếch.
Đôi mi thanh tú gắt gao nhíu chặt, một lúc lâu sau mới thở ra một hơi, phát ra tiếng rống giận kìm nén: “Cố Trường Khanh, ngươi đúng là âm hồn bất tán!”
Lúc này, trong khoang thuyền lâm vào yên tĩnh chết chóc.
Đế Khâm Na Tịch tim đập như trống, bà ta theo bản năng cảm giác được nguy hiểm không chỉ đến từ Cố Trường Khanh.
Nghĩ đến đây, bà ta vội vàng kéo Ám Văn lên trước mặt, để gã đổi lại trạng thái thanh tỉnh, hai người lùi tới một bên của sàn tàu.
“Kỹ nữ thối tha, ngươi lại đổi đàn ông rồi?”
Một câu châm chọc nhẹ nhàng từ hư không phía xa truyền tới.
. . .
Phần đuôi của chiến hạm cổ xưa trong bí cảnh, không khí trở nên có chút cổ quái.
Khuôn mặt Đế Khâm Na Tịch lộ vẻ hoảng sợ trốn sau lưng Ám Văn, khoảnh khắc nhìn thấy Tần Đế hiện thân, cơ thể mềm mại của bà ta không tự chủ được mà run rẩy.
Ám Văn cầm tay bà ta, muốn an ủi bà ta.
Tuy rằng bản thân không muốn cùng bà ta có kết quả, nhưng ở chung lâu như vậy, Đế Khâm Na Tịch phong tình vạn chủng vẫn khiến gã rất tin phục.
Nhưng Đế Khâm Na Tịch lại ghê tởm giống như ăn phải ruồi bọ, trực tiếp vọt tới phía trước, khuôn mặt lộ ý cười, âm độc nói với Tần Đế: “Ngươi nhớ ra rồi sao, vậy mà còn đuổi tới nơi này?”
Tần Đế nhìn thoáng qua Ám Văn vẫn đang cố chống đỡ, sắc mặt mang theo vẻ nghiền ngẫm vô tận.
Bí thuật trong người tên này mà gã cũng không tự biết, lại còn lo lắng cho tình cảnh của kỹ nữ này, trạng thái này Tần Đế lão nhân gia quá quen thuộc rồi!
Nhiều năm như vậy, mình hai lần bị hủy trong tay bà ta, bị bà ta đùa giỡn xoay vòng vòng.
Tần Đế không lúc nào là không muốn bắt lấy bà ta, nằm mơ cũng muốn trả lại bà ta gấp trăm gấp ngàn lần những gì bà ta dùng với mình.
“Ha ha ha, đúng là nhớ lắm, nhưng, ngươi thật sự quá bẩn!”
Tần Đế nói xong thì không kiêng nể gì mà cười, cười bản thân bị quỷ mê tâm trí, khiến Nhân Tộc Lam Tinh theo mình bồi táng!
Cũng là đang cười ả đàn bà này, giày vò tới hiện tại, ánh mắt nhìn đàn ông lại càng ngày càng kém.
Con chó con mèo gì cũng có thể đè bà ta, không khác gì với thú cái!
Trên mặt Đế Khâm Na Tịch lộ ra vẻ oán hận: “Ngươi là một tên liếm cẩu, một ngón tay còn không thể đụng tới ta, trong mắt ta, hắn mạnh hơn ngươi nhiều!”
“May mắn không chạm, nếu không một thân da thịt này của ta cũng không dám để người khác thấy!”
Ánh mắt Tần Đế lạnh lẽo, Hắc Ngục đế giáp khí thế mạnh mẽ nháy mắt phụ thể, quanh thân tản mát ra sát khí mạnh mẽ đủ hủy diệt tất cả.
“Mẫu thân, người mau thu tay lại đi, người còn muốn hại chết bao nhiêu người mới bằng lòng dừng lại!”
Thần Vũ Tuyết Oánh nhịn không nổi, tránh khỏi tay Từ Thi Tình, chạy đến trước mặt Tần Đế, thở hổn hển mà rống lên với Đế Khâm Na Tịch.
Đế Khâm Na Tịch đột nhiên giật mình.
Bà ta hít sâu một hơi, hoảng sợ trừng lớn mắt, nghi ngờ nói: “Tuyết Oánh? Ngươi và Tần Đế, các ngươi… có quan hệ gì?”
Ánh mắt Tần Đế âm lãnh, tóm lấy Thần Vũ Tuyết Oánh bên cạnh, vô cùng thân thiết vuốt ve eo cô ta.
“Ngươi là cao thủ đùa bỡn đàn ông, lẽ nào ngay cả cái này cũng không nhìn ra được? Chúng ta còn có thể là quan hệ gì, tất nhiên là thân mật khăng khít!”
Lời ông ta vừa dứt, hắc khí chợt tụ lại trong bàn tay, hóa thành vô số lưỡi dao đoạt mệnh, giết về phía Đế Khâm Na Tịch.
Thân hình Ám Văn lóe lên, phóng xuất ra hàn băng lực ngăn chặn lưỡi dao của Tần Đế, mang theo Đế Khâm Na Tịch bay đến một bên khác của boong tàu.
Đế Khâm Na Tịch tức đến điên rồi, quay đầu cho Ám Văn một cái tát, mắng chửi: “Xen vào việc của người khác!”
Ám Văn lảo đảo suýt thì ngã sấp xuống, nhưng thoáng nhìn thấy Tần Đế cuốn theo sát ý vô tận tới gần, gã vẫn cắn răng phóng ra hàn băng lực, muốn kéo theo bà ta mau chóng rời đi.
Hắc Ngục đế giáp hỏa diễm hừng hực, đó đều là do nộ khí của Tần Đế biến thành.
Hàn băng còn chưa kịp thành hình, trong nháy mắt đã bị hòa tan bốc hơi, Ám Văn thấy thế thì kinh hãi, Tần Đế này thực lực tăng mạnh, không còn giống ngày xưa.
Tần Đế thuấn di một cái đi tới phía sau gã, thương hại mà nói mấy chữ: “Chấp mê bất ngộ, đáng chết!”
Lúc này Ám Văn đã hoàn toàn trở thành thần văn giả hắc ám, ngoại trừ dục vọng, giết chóc, khát máu ra, nhân tính đã sớm mất hết hầu như không còn.
Nhưng ở trên người gã, Tần Đế vẫn nhìn thấy được bóng dáng bản thân mình năm đó, đối với gã càng thêm chán ghét.
Bạn cần đăng nhập để bình luận