Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 139: Chấn Nhiếp Toàn Trường, Sâu Kiến Vọng Tưởng Lay Động Cự Long? (3)

“Ồ, các ngươi cũng muốn chạy?”
Lúc này, Cố Trường Khanh phát hiện ở chỗ xa, ba người Vu Tà Yến cũng đã xoay người bỏ chạy.
Hắn hừ lạnh một tiếng, biến mất tại chỗ.
Oanh!
Giây sau hắn đã xuất hiện ngay chỗ bọn họ đang đứng, hơn nữa còn từ sau lưng bọn họ dùng một tay bắt lấy Vu Linh, một tay bóp cổ Vu Tà Yến, mạnh mẽ ném thẳng tới chỗ của Bạch Tinh và Huyền Linh Tử Hiên nơi xa.
“Lão bản, đã lâu không gặp!”
Tô Ấu Vi cố nén cơ thể run rẩy sợ hãi, nặn ra một nụ cười méo mó khó coi, chào hỏi Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh lẳng lặng nhìn cô ta, thản nhiên nói: “Vì sao ngươi muốn giết ta? Điều này khiến ta rất khó hiểu.”
Tô Ấu Vi ra vẻ đáng thương giải thích: “Cái này… Ta làm sao có thể muốn giết lão bản ngài được! Lão bản, ngài tuyệt đối đừng nghe lời Lâm Thần nói lúc đó, hắn chỉ muốn kéo theo ta làm đệm lưng mà thôi!”
“A a a a….”
Đột nhiên, cô ta hét thảm một tiếng.
Thì ra là bị Hắc Long bên trái sau lưng Cố Trường Khanh đột ngột xông tới cắn đứt một cánh tay trái, máu tươi đầm đìa, nhìn mà ghê người.
“Giết loại đàn bà dơ bẩn như ngươi ta cũng không muốn tự mình ra tay, Hổ Tử, tới chặt cô ta thành tám khúc đi.”
Cố Trường Khanh lắc lắc đầu, năm đó hắn thật sự là mù mắt.
Nói xong thì Cố Trường Khanh liền dịch chuyển vị trí quay về trước mặt Bạch Tinh đã bị dọa đến tiểu ra quần.
“Được lắm, đa tạ lão đại thành toàn, ta sẽ đích thân giải quyết ả đàn bà này.”
Trương Hổ đáp ứng một tiếng, sát khí đằng đằng bay về phía Tô Ấu Vi.
“Không… Đừng mà… A a a a….”
Trương Hổ vừa đi tới bên đó, âm thanh gào thét thảm thiết của Tô Ấu Vi đã không ngừng vang lên.
“Đừng? Ha ha! Nào, để ta chặt cái đùi này của ngươi xuống!”
“Shhh… Súc sinh, ngươi là súc sinh!”
“Cố Trường Khanh, ngươi sẽ không được chết tử tế! Ta có làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi!”
Tố Ấu Vi thét gào tê tâm liệt phế không dứt bên tai, khiến người nghe đều nổi cả da gà.
Tiếng la hét của cô ta khiến cả người Bạch Tinh lạnh như băng, giống như đang nhớ lại ngày đó lúc mình bị chặt thành tám khúc cũng đau đớn và thảm khốc như nào.
Cố Trường Khanh nhìn Bạch Tinh bị dọa sợ đến tiểu ra quần, một cước dẫm nát áo giáp gã mặc trên người, đạp cho gã trọng thương xong mới thản nhiên nói: “Đoàn Đoàn, tới đây!”
“Đến đây, lão bản!”
Tiểu Đoàn Đoàn nghe vậy thì vui vẻ phấn chấn chạy tới, cô đã tán đi mũ giáp, cả khuôn mặt đỏ bừng tràn đầy vẻ kích động.
Cố Trường Khanh vỗ vô bả vai cô, đoạn nói:
“Trước đó không phải gã muốn giết ngươi sao, giao cho ngươi đấy, dùng thủ đoạn của ngươi xử lý sạch sẽ đi.”
“Đừng để cho gã chết thống khoái, nếu không chính là nhân từ với gã rồi.”
Người đã từng giết một lần, Cố Trường Khanh lười không muốn giết lần thứ hai.
“Lão bản yên tâm, ta sẽ không để cho kẻ thù dám đụng tới huynh đệ trong Ma Minh chết dễ dàng như vậy đâu.”
Tiểu Đoàn Đoàn lộ ra một nụ cười như ác ma, đi về phía Bạch Tinh đang thê thảm kêu gào cầu xin được chết thật nhanh.
“Đừng… đừng mà! A a a…”
Không bao lâu sau, tiếng gào thét thảm thiết của Bạch Tinh và Tố Ấu Vi giống như một khúc giao hưởng vang vọng tại nơi này.
“Cố lão đại, cái gì chúng ta cũng không làm!”
Vu Tà Yến tán bỏ mũ giáp, quỳ xuống trước mặt Cố Trường Khanh, lộ ra vẻ mặt trắng bệch, khiếp hãi nói.
Răng rắc!
Xì xì!
Đáp lại gã, Cố Trường Khanh mạnh mẽ đá một phát, vỡ nát lồng ngực đối phương.
Nhất thời áo giáp vỡ vụn, lồng ngực nát bét, máu thịt lẫn lộn.
Vu Tà Yến nằm ngửa trên mặt đất, miệng không ngừng hộc ra máu tươi, cơ thể run rẩy, ánh mắt dần dần tan rã.
“Ngươi… ngươi cũng sẽ phải chết! Cố Trường Khanh!”
Vu Tà Yến khó khăn phun ra một câu, chỉ cần hai cha con bọn họ tới gần nhau trong vòng hai mét, cho dù gã có chết thì Trấn Hồn Ấn vẫn sẽ bộc phát.
Dưới cấp sáu mươi, không ai có thể cản được Trấn Hồn Ấn.
“Ta thật sự không hiểu, những con kiến như các ngươi sao lại có dũng khí chọc vào ta?”
“Sâu kiến mà lại vọng tưởng lay động cự long?”
“Cứ luôn nghĩ tới những thứ không thực tế, sống cho đàng hoàng chẳng lẽ không tốt hơn sao?”
Cố Trường Khanh hờ hững, nâng chân giẫm nát đầu kẻ địch.
“A! Cố Trường Khanh, ngươi là súc sinh khốn kiếp, ta làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi, a a a!!!”
Tiếng mắng chửi thê thảm của Tô Ấu Vi từ bên kia truyền tới cũng dần dần yếu đi.
Phanh!
Huyền Linh Tử Hiên sợ hãi điếng người, vì không muốn phải chịu giày vò, giờ khắc này cô ta đã quyết đoán tự đập vỡ đầu mình mà chết.
Thi thể chết không nhắm mắt mềm nhũn ngã trên mặt đất.
Vu Linh thấy một màn như vậy thì điên dại cười lớn một tiếng, sớm biết thì sẽ không đứng ra nhận việc xuống Lam Tinh, cô ta cũng bắt chước theo Huyền Linh Tử Hiên, tự đánh nổ đầu mà chết.
“Thiếu gia!”
“Lão bản!”
Lúc này, Vương Dung, Chu Tước, Thao Thiết, Triệu Phong, Ngô Duệ, Hầu Vương, Si Mị Võng Lượng đều chạy tới, bọn họ lệ nóng quanh tròng, vô cùng tưởng niệm mà nhìn Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh mỉm cười gật đầu với mọi người, khẽ an ủi: “Làm tốt lắm, khoảng thời gian này các ngươi cực khổ rồi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận