Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 304: Si

Phía sau lưng Cố Trường Khanh, Thái Cực Đồ nghịch chuyển.
Lực âm dương bao trùm lên người Trương Hổ và Thích Ngọc Na.
“Hồi tố!”
Cố Trường Khanh nhẹ giọng hô,
Trong ánh mắt kinh hỉ của mọi người, ánh sáng tự bạo trên người Trương Hổ và Thích Ngọc Na dần dần thu lại.
Thần văn lực cuồng bạo trở nên dịu ngoan vô cùng, giống như nước chảy nhẹ nhàng quay lại trong cơ thể hai người.
Đế giáp đã vỡ vụn dần dần khôi phục như thường.
Chỉ là lúc này hai người đều đã mất đi ý thức.
Một luồng lực lượng nhẹ nhàng nâng hai người lên, chậm rãi bay về phía sau.
Triệu Phong và Chu Tước lập tức đi lên đón, lần lượt tiếp được hai người, quay trở lại nơi an toàn rồi hạ xuống.
Trên bầu trời, xiềng xích đang truy kích Tô Ly bị liêm đao Tử Thần chém đứt, Tô Ly nhân cơ hội hóa thành một tia sáng, đi tới phía sau lưng Cố Trường Khanh.
Răng rắc!
Cảm giác lực lượng trên người mình mất đi càng lúc càng nhanh, quái vật hạ quyết tâm, cắn răng, tự mình chặt đứt song chưởng.
Cố Trường Khanh khá hứng thú mà nhìn quái vật tự chặt hai chi để bảo vệ mình, xoay người hỏi Tô Ly: “Thứ này là cái gì?”
Tô Ly thở hổn hển, tuy rằng đã khôi phục trí nhớ, nhưng hiện tại cô ta đã không còn ở trong cơ thể Cửu Vĩ Yêu Hồ trước đây nữa.
Thân thể giờ đây chỉ là một con ly miêu bình thường, thực lực đã mười không còn nổi một.
Vừa rồi mạnh mẽ khống chế quái vật, để cho mọi người thời gian né tránh quả cầu năng lượng nổ mạnh.
Hơn nữa bởi vì chạy trốn xung quanh tránh né xiềng xích, hiện đã hao hết tất cả lực lượng của cô ta.
Nếu Cố Trường Khanh tới trễ một chút, chỉ sợ cô ta cũng đã bị xiềng xích bắt được.
“Nó và bản thể của ta giống nhau, chính là thiên ma ngoại vực chân chính mà các ngươi hay nói, nó tên là Si.”
Cố Trường Khanh sửng sốt, lập tức nhớ tới cự thú dùng trận pháp vây khốn bọn họ lúc trước.
Vốn tưởng rằng đó là thiên ma ngoại vực, nhưng nghe lời Tô Ly nói thì có vẻ không phải như thế.
Giờ phút này, quái vật ở trước mặt hắn tự chặt song chưởng mới chân chính là thiên ma ngoại vực.
“Phản đồ đáng chết, ta chắc chắn phải thôn phệ ngươi, để ngươi ở trong thần hồn luyện ngục của ta, vĩnh viễn chịu tra tấn.
Quái vật được gọi là Si kia, trong hai mắt tràn ngập hận ý, nhìn về phía Tô Ly nói.
“Ta nghĩ, ngươi không có cơ hội.”
“Ta thực hiếu kỳ, thứ như ngươi trong Vũ Trụ chi thành còn có bao nhiêu?”
Cố Trường Khanh nhớ rõ lão giả trong bia mộ từng nói, trong Vũ Trụ chi thành vẫn còn có thiên ma ngoại vực hoành hành.
“Ha ha ha, tới thần hồn luyện ngục của ta, ta sẽ nói cho ngươi!”
Si cười quái dị rồi mở miệng, một lốc xoáy màu đen hình thành, dần dần càng lúc càng lớn.
Đến lúc này, đám người Triệu Phong mới hiểu được, Si không phải một con quái vật có động tác chậm chạp chỉ biết dựa vào sức mạnh.
“Thần hồn luyện ngục? Vậy để ta thử nhìn xem ngươi có mấy phần bản lĩnh!”
Trên mặt Cố Trường Khanh lộ ra vẻ nghiền ngẫm.
Lốc xoáy trong miệng Si càng lúc càng lớn, rất nhanh đã bay về phía Cố Trường Khanh.
“Tinh đế bệ hạ, cẩn thận một chút, thần hồn luyện ngục của Si rất mạnh!”
Tô Ly cẩn thận nhắc nhở.
Trên trán Cố Trường Khanh, ấn ký hình ngọn lửa màu xám trắng sáng lên.
Bên người hắn, từng ngọn lửa xám trắng xuất hiện từ hư không.
Hàng vạn hàng nghìn ngọn lửa hóa thành các hình thái khác nhau muôn hình muôn vẻ, bay vọt về phía lốc xoáy.
“Vô dụng thôi!”
Đối mặt với phương thức công kích kỳ dị của Cố Trường Khanh, Si phát ra âm thanh khinh thường.
“Vậy thì tận tình hưởng thụ đi!”
Cố Trường Khanh tâm niệm vừa động, không gian trước mặt hắn lại có thêm càng nhiều ngọn lửa xám trắng trào ra, thiên địa hóa thành biển lửa.
“Chỉ là một chút lửa… A a a a a…”
Si vốn còn đang khinh thường, bỗng nhiên phát ra một tiếng kêu thảm thiết như xâm nhập vào linh hồn.
Ngay sau đó, nó dùng cánh tay vừa mới được sinh ra của mình mà điên cuồng tự đánh vào đầu mình.
Giống như trong đầu đang có một con sâu đang cắn nuốt đại não nó.
Cố Trường Khanh lắc lắc đầu, hắn còn đang muốn thí nghiệm uy lực của ngọn lửa xám trắng này.
Tên này đã tự mở ra thần hồn của mình để cho ngọn lửa của hắn tiến vào.
Nếu Si không tự mở ra thần hồn, Cố Trường Khanh chỉ sợ còn phải hao thêm chút khí lực, phải bắt được nó trước, rồi mới thiêu đốt thần hồn nó.
Nhưng không ngờ đối phương lại chủ động như vậy, từ chối thì bất kính.
Vẻ mặt mọi người ngây ngốc nhìn bầu trời, Si đã thống khổ đến mức tự làm hai cái sừng mới sinh ra trên đầu mình đứt đoạn mà cũng không tự biết.
Cố Trường Khanh quan sát một lát, hiểu được hiệu quả công kích của hỏa diễm màu xám trắng này xong, hắn cũng mất đi hứng thú với Si.
Răng rắc!
Hư ảnh Tử Thần vung lên liêm đao, trong nháy mắt, trong thiên địa nổi lên một tầng huyết vụ.
Thân thể của Si bị phân thành hai phần, từ trên trời rơi xuống.
. . .
Trên hoang nguyên, từng trận gió tanh.
Cố Trường Khanh vung tay lên, xích diễm quét ngang mặt đất.
Một lát sau, thiên địa khôi phục như thường.
Cố Trường Khanh cố ý giữ lại thi thể của Si, hắn hy vọng sau khi những thiên ma ngoại vực khác nhìn thấy Si, có thể lòng đầy căm phẫn mà tới báo thù.
Đỡ phải khiến hắn mất thời gian tìm kiếm tung tích chúng nó khắp nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận