Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 342: Áo Choàng Bị Xé Rách

“Ngươi tưởng là gì? Chẳng lẽ giữa chúng ta còn có chuyện khác để nói?”
Ngu Hạo cũng không sốt ruột, hiện giờ bắt Đế Khâm Na Tịch chẳng qua cũng chỉ là chuyện sớm muộn.
“Chúng ta có thể làm một kế hoạch mới, lợi dụng thần văn lực của những hung thú lưu lại trong Vũ Trụ chi thành này, rất nhanh có thể bồi dưỡng ra tộc nhân càng mạnh.”
Đế Khâm Na Tịch cấp tốc suy nghĩ, trên mặt lại mang theo mỉm cười ấm áp như gió xuân.
“Không có ngươi, ta vẫn có thể săn giết càng nhiều Tinh Không hung thú!”
Vẻ mặt Ngu Hạo bình tĩnh, không hề bị lay động.
Thấy Ngu Hạo không có động tĩnh gì, ánh mắt Đế Khâm Na Tịch hoảng hốt.
Bà ta đổi thành bộ dáng nghe lời thần phục, Đế Khâm Na Tịch chậm rãi quỳ một gối với Ngu Hạo.
Trong nháy mắt khi cúi đầu kia, trên người Đế Khâm Na Tịch có ánh sáng màu lam nhạt lóe lên, thân thể bà ta dần trở nên hư ảo.
Ngay lúc bà ta sắp biến mất, khóe miệng còn mang theo tươi cười đắc ý khoe khoang mà nhìn về phía Ngu Hạo.
Ngu Hạo giễu cợt nhìn bà ta, giống như nhìn một tên hề đang nỗ lực biểu diễn.
“Không ổn!”
Tâm thần Đế Khâm Na Tịch chấn động.
Phốc!
Một ngụm máu tươi từ miệng bà ta phun ra, thân ảnh hư ảo lần nữa biến thành chân thật.
Trước ngực bà ta, một mầm cây non phá ngực mà ra.
Quỳ rạp xuống đất, Đế Khâm Na Tịch không thể tin được vào mắt mình.
“Rốt cuộc là lúc nào, trong thân thể của ta lại có một hạt mầm mống! Sao ta lại không biết!”
Đế Khâm Na Tịch hồi tưởng lại, nhưng làm sao cũng không tìm ra được manh mối gì.
“Ngươi cho là khoác cái áo choàng kia thì ta sẽ không tìm ra ngươi? Ngươi cho rằng vì sao ta chưa bao giờ hạn chế hành động của ngươi?”
Ngu Hạo giống như một kẻ chiến thắng, nhìn Đế Khâm Na Tịch thê thảm, vẻ mặt lạnh như băng.
“Ngu Hạo, đừng tưởng ngươi đã thắng, nếu phải liều mạng cá chết lưới rách, ta cũng phải khiến ngươi trả một cái giá thảm thiết!”
Biết được mình không thể dễ dàng thoát thân, Đế Khâm Na Tịch lau đi máu tươi ở khóe miệng.
Vận chuyển thần văn lực, khiến cây non mọc ra từ ngực hóa thành tro.
Ngu Hạo cũng không ngăn cản, tùy ý để bà ta giãy chết.
Sửa sang lại đầu tóc, Đế Khâm Na Tịch đứng dậy, không hề sợ hãi mà nhìn Ngu Hạo.
“Cá chết lưới rách, ngươi lấy đâu ra năng lực đó?”
Thấy Đế Khâm Na Tịch đã hồi phục, lại nhớ tới sự đáng sợ của ả đàn bà này, Ngu Hạo vẫn có chút không nhịn được hỏi.
“Ngươi có thể tại lúc ta không biết mà để lại trên người ta một cây giống, ngươi đoán xem ta ở trên bản thể Thương Vương cổ tinh của ngươi nhiều ngày như vậy, ta đã để lại cái gì?”
Giọng nói của Đế Khâm Na Tịch thản nhiên, giống như đang nói tới một chuyện nhỏ bé không đáng kể.
Ngu Hạo nhíu mày, vội vàng nội thị tình huống của Thương Vương cổ tinh.
Chỉ là tra xét một phen cũng không phát hiện cái gì đặc biệt.
Vào lúc lão chuẩn bị chấm dứt xem xét thì lại chú ý tới, vốn dĩ cổ tinh ban đầu xanh biếc, giờ phút này vậy mà lại hơi toát ra những làn sương mù màu tím đen.
Đó là thứ chưa từng có ở Thương Vương cổ tinh.
Thần niệm thăm dò tới gần sương mù màu tím, Ngu Hạo lập tức cảm nhận được thần niệm của mình đau nhức.
“Đó là thứ gì!”
Ngu Hạo phục hồi tinh thần lại, nổi giận đùng đùng bắt lấy Đế Khâm Na Tịch.
“Chẳng qua chỉ là một chút kỳ độc đặc biệt thôi.”
Tâm thần Ngu Hạo chấn động, có thể làm thần niệm bị thương, sao có thể chỉ là độc bình thường.
“Đưa thuốc giải cho ta!”
Ở trong cổ tinh, những tộc nhân Thương Vương cổ tộc phát hiện tinh cầu không thích hợp thì đi về phía sương mù để tra xét.
Kết quả vừa mới tiếp xúc với sương mù, tộc nhân liền hóa thành một bãi máu.
Ngu Hạo bóp chặt cổ Đế Khâm Na Tịch, lực đạo lại mạnh thêm vài phần.
“Ngươi thật biết đùa, ngươi cảm thấy ta sẽ cho ngươi sao?”
Đế Khâm Na Tịch lạnh lùng nói.
Ngu Hạo nghiến răng nghiến lợi, nhưng không còn cách nào.
Trong lúc lão còn đang rối rắm xem kế tiếp phải xử trí Đế Khâm Na Tịch ra sao.
Khặc khặc khặc…
Theo tiếng cười tà ác vang lên, sương mù màu đen tràn ngập.
Những nhánh cây dài ra do Ngu Hạo sử dụng lực lượng thần văn, lúc này từng cái từng cái héo rũ.
“Là ai?”
Ngu Hạo cảnh giác nhìn quanh bốn phía.
Một thần văn giả hắc ám quanh thân tràn đầy hắc vụ, chỉ chừa ra một đôi mắt đỏ tươi hiện thân trước mặt hai người.
Không hề do dự, khi cảm nhận được uy áp hơn cả cấp chín mươi chín trên người thần văn giả hắc ám này.
Thân ảnh của Ngu Hạo biến mất ở bên trong một gốc cây khô.
Đế Khâm Na Tịch nhìn về phía thần văn giả hắc ám, ưỡn lên hai ngọn núi mà mình lấy làm kiêu ngạo.
Nhưng mà thần văn giả hắc ám này lại không hề có động tác gì trước bộ dạng này của bà ta.
Đáp lại bà ta là một lợi trảo màu đen vọt tới.
. . .
Trên hoang nguyên, Đế Khâm Na Tịch vội vàng chạy trốn.
Bà ta không ngờ Ngu Hạo sẽ quyết đoán như vậy, trực tiếp vứt bà ta ra ngoài rồi dùng bí thuật đào tẩu.
Tên thần văn giả hắc ám kia dường như ngoại trừ ý niệm giết chóc trong đầu ra thì cái gì cũng không có.
Công kích dày đặc như mưa khiến cho bà ta không lo nổi thân mình.
Xoẹt xoẹt…
Áo choàng che giấu hơi thở bà ta mặc trên người bị lợi trảo của thần văn giả hắc ám tóm được, nháy mắt bị xé ra một cái lỗ hổng.
“Tiêu rồi!”
Đế Khâm Na Tịch tâm như tro tàn, chính là nhờ áo choàng này bà ta mới bình yên vô sự tránh thoát được sự truy sát của Cố Trường Khanh.
Hiện giờ áo choàng đã bị phá, khí cơ đã tán đi, nếu muốn lừa dối giấu diếm để tránh thoát sự tra xét thì không còn khả năng.
Vũ trụ to lớn, Cố Trường Khanh có thể dựa vào khả năng bói toán của Từ Thi Tình mà tìm được mình bất cứ lúc nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận