Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 368: “Trí Giả” Không Thức Thời Thì Nên Nhận Một Bài Giáo Huấn

Bên ngoài Lam Tinh, Mã Khắc Thụy Lâm ngạo nghễ đứng trên bầu trời, không còn vẻ khiêm nhường trước đó.
Y Toa Bối Nhĩ nhiều lần cố gắng nhắc nhở cũng không thể khiến Mã Khắc Thụy Lâm dừng cương trước bờ vực.
Dưới sự ủng hộ của vạn giới sinh linh, ông ta đã hoàn toàn đánh mất sự bình tĩnh vốn có.
Vẻ mặt Mã Khắc Thụy Lâm khinh thường nói: “Toàn bộ vũ trụ đều đã nhìn thấy thành ý của ta, Lam Tinh có mạnh đến đâu cũng không thể hành xử vô lý, không bàn quy củ được!”
Y Toa Bối Nhĩ còn muốn khuyên giải vài câu, nhưng đúng lúc này, một thanh âm bá đạo lạnh lẽo bỗng đột ngột truyền tới.
“Ngươi đang dạy Lam Tinh ta làm việc?”
Bên ngoài bầu trời Lam Tinh, trong khoảnh khắc đó, giống như lâm vào trạng thái yên tĩnh vô tận.
Mã Khắc Thụy Lâm không thể tin vào tai mình, cả người giật điếng, trái tim như thoáng ngừng đập, bất giác thấy lạnh gáy, “Thanh âm này…”
Nhìn thấy Cố Trường Khanh bất ngờ xuất hiện, thân thể ông ta không tự chủ được mà run lên.
“Cố… Cố… Tinh chủ…. ta, ta chỉ là muốn…”
Mã Khắc Thụy Lâm lắp bắp, sắc mặt so với khóc tang còn khó coi hơn.
Ông ta rất muốn giải thích, nhưng kỹ năng miệng lưỡi lưu loát vừa rồi hiện đã mất hết toàn bộ, cùng đường đuối lý.
“Ngươi còn chưa trả lời vấn đề của ta.”
Khuôn mặt Cố Trường Khanh lạnh như băng, lạnh lẽo hỏi.
Hắn vốn đang ở nhà, đang thoải mái cùng vợ và con gái dùng bữa cơm.
Bỗng nhiên lại có một tên dở hơi không biết từ đâu chui ra đòi gặp.
Không trực tiếp bóp chết ông ta đã là phá lệ khai ân rồi.
Mã Khắc Thụy Lâm khó chịu như rơi vào hầm băng, giống như hãm sâu vào một mảnh hắc ám vô tận.
Cảm nhận được khí thế khiến người sợ hãi tỏa ra trên người Cố Trường Khanh, Mã Khắc Thụy Lâm tê liệt cả người, vô lực quỳ rạp xuống trên bầu trời.
Ông ta tận lực tổ chức lại ngôn ngữ, run run rẩy rẩy nói: “Cố Tinh chủ, ta là mang theo thành ý mà đến, muốn gia nhập vào dưới trướng Lam Tinh…”
Mọi thanh âm đều im bặt, thanh âm hàm răng va vào nhau lập cập của Mã Khắc Thụy Lâm cũng có thể nghe rõ ràng.
Những sinh linh xem trực tiếp thì hoàn toàn ngây dại.
Cố Tinh chủ thần uy hiển hách quả nhiên không phải người thường!
Cố Trường Khanh lạnh lẽo nhìn ông ta, căn bản không để ý tới bất kỳ chữ nào nói ra từ miệng ông ta.
Dưới khí thế cường đại, Mã Khắc Thụy Lâm ngay cả đầu cũng không nâng nổi, sắc mặt ông ta đột nhiên biến đổi, nặng nề cúi đầu xuống.
“Cố Tinh chủ, xin hãy tha lỗi cho ta nói không lựa lời, ta sai rồi, ta đã nhận ra sai lầm của mình rồi!”
“Ta không nên truyền bá tin tức Cố Tinh chủ không ra khỏi Vũ Trụ chi thành đi khắp nơi, không nên khiến cho Lam Tinh bị dính vào phiền toái lớn như vậy!”
Ông ta nói cực nhanh, sợ bị Cố Trường Khanh đánh gãy khiến những lời này không thể nói tiếp được nữa.
Không cảm nhận được khí tức biến hóa, ông ta tiếp tục chống đỡ, thao thao bất tuyệt mà nói tiếp.
“Còn có, ta không nên vào lúc nền tảng Alpha gửi lời mời muốn hợp tác lại đong đưa bất định, không đứng cùng một phe với Lam Tinh.”
“Ta biết mình hoàn toàn sai rồi, sai quá mức, cho nên ta ngay lập tức tới nhận lỗi.”
“Để bày tỏ lời xin lỗi chân thành và quyết tâm muốn hợp tác với Lam Tinh, ta đã quyết định đem tất cả tài nguyên của nền tảng Hồ Á, toàn bộ tặng cho Lam Tinh!”
Lúc này ông ta không hề nói dối, cũng không có gan nói dối.
Nói đưa là đưa, trong lòng ngay cả kế hoạch của mình là chậm rãi lấy được quyền khống chế của hai nền tảng, sau đó một lần nữa lấy lại tài nguyên cũng đã không còn.
Trước đó còn ôm một chút may mắn, cho rằng Lam Tinh cố ý tung hỏa mù để mình phải thỏa hiệp, cho nên mới cả gan ăn nói xằng bậy.
Nhưng hiện tại sống chết trước mắt, điều ông ta có thể làm chỉ là cố gắng bảo vệ mạng sống, còn về tài nguyên, điều đó đã không còn quan trọng nữa!
Sau khi nói xong, ông ta ngay cả thở cũng không dám thở mạnh, giống như một kẻ tội đồ đang chờ đợi hình phạt giáng xuống.
Cố Trường Khanh hừ lạnh một tiếng, dừng lại một lát, cười lạnh nói.
“Ngươi có đưa tin ta bị kẹt lại Vũ Trụ chi thành hay không không quan trọng, vào lúc phần lớn các thế lực vây công Lam Tinh, ngươi lựa chọn đứng ngoài xem cũng không quan trọng.”
Mã Khắc Thụy Lâm mê mang, thấy có một chút đường sống thì nhịn không được hỏi.
“Vậy… cái gì mới quan trọng?”
Cố Trường Khanh liếc nhìn ông ta, thản nhiên nói: “Ngươi muốn dạy quy củ cho Lam Tinh ta, điều này rất quan trọng!”
Vẻ mặt Mã Khắc Thụy Lâm như đưa đám, liên tục xua tay cầu xin tha thứ: “Cố Tinh chủ, ta không có ý đó, ta chỉ muốn nói… muốn nói…”
Giờ phút này, tất cả ngôn ngữ, tất cả giải thích, tất cả tương lai tốt đẹp từng nghĩ tới trong đầu, dưới vài câu nói của Cố Trường Khanh, tất cả đều biến thành hư không.
Mã Khắc Thụy Lâm ủ rũ, ông ta biết, kế tiếp bất luận nói cái gì cũng đã không còn tác dụng.
Nền tảng Hồ Á quan tâm Cố Trường Khanh trong thời gian không ngắn, các phương pháp phân tích từ nhiều góc độ, gần như đều đã dùng qua.
Bất kể là loại nào cũng cho ra một kết quả, tất cả đều nói cho ông ta biết, ở trước mặt Cố Trường Khanh, bất cứ thủ đoạn và mưu kế lừa gạt nào cũng vô dụng.
Cố Trường Khanh sẽ dùng phương pháp trực tiếp nhất, thô bạo nhất phá vỡ tất cả mánh khóe.
Ở chỗ Cố Trường Khanh, hoặc là chết, hoặc là xin tha, không có lựa chọn thứ ba.
Mà trước đó Mã Khắc Thụy Lâm sở dĩ dám dùng thế ép người, muốn thúc đẩy hợp tác của nền tảng Alpha và nền tảng Hồ Á là hoàn toàn thành lập trên cơ sở Cố Trường Khanh không có ở đây.
Hiện tại xem ra, tất cả những việc làm trước đó hoàn toàn là trò cười.
Bởi vì, Cố Trường Khanh lông tóc vô thương đi ra khỏi Vũ Trụ chi thành.
Mã Khắc Thụy Lâm hậu tri hậu giác, thậm chí còn nghĩ tới liệu có phải khi Lam Tinh ra sức phản công các thế lực, hắn đã ở một góc nào đó trong Vũ Trụ chi thành bình tĩnh mà nhìn tất cả hay không.
Hiện tại ông ta có giải thích cái gì cũng chỉ là phí công.
“Cố Tinh chủ tha mạng!”
Mã Khắc Thụy Lâm tuyệt vọng lựa chọn một kết cục mà mình cho là tốt nhất.
“Tài nguyên ta thu, từ hôm nay trở đi, toàn bộ nền tảng Hồ Á và ngươi không còn bất cứ quan hệ nào nữa, coi như đây là tiền mua cái mạng của ngươi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt ta nữa.”
Cố Trường Khanh thản nhiên nói xong, biến mất trong sao trời.
Mã Khắc Thụy Lâm vẻ mặt đau khổ, cô đơn mà khom người một cái với Lam Tinh, sau đó lảo đảo xoay người rời đi.
Ông ta không dám ở lại thêm một giây, càng không dám tỏ ra lưu luyến chút nào đối với nền tảng Hồ Á mà ông ta khổ tâm kinh doanh vô số kỷ nguyên, bởi vì lúc này, tất cả đã không còn chút quan hệ nào với ông ta.
Có thể may mắn giữ được tính mạng dưới tay người đàn ông kia đã là vạn hạnh trong bất hạnh, Mã Khắc Thụy Lâm còn có thể cầu mong xa hơn cái gì.
Toàn bộ sinh linh xem trực tiếp đều lặng ngắt như tờ.
Những sinh linh trước đó còn ủng hộ Mã Khắc Thụy Lâm giờ phút này sợ hãi nhất chính là Cố Trường Khanh lật lại chuyện cũ rồi tìm tới mình.
Đây không phải quả dưa lớn nhất mà bọn họ từng ăn, mà là quả dưa khó tiêu hóa nhất.
Chỉ nói vài lời đã khiến cho đại lão của một nền tảng trực tiếp trong vũ trụ hai bàn tay trắng, ngoại trừ Cố Trường Khanh còn ai có thể làm được.
Nhưng tiếc hận cho Mã Khắc Thụy Lâm, đồng thời bọn họ cũng không thể không cảm khái, vũ trụ chính là như vậy, nắm đấm của ai cứng thì lời người đó nói chính là chân lý.
Ngươi nói quy củ với Cố Tinh chủ, vậy kết cục cuối cùng ra sao, tự mình cân nhắc đi!
Chuyện Y Toa Bối Nhĩ đoán trước cuối cùng vẫn xảy ra, nhìn bóng dáng cuối cùng biến mất trên màn hình của lão bản, đáy lòng cô ngược lại trở nên bình tĩnh hơn hẳn..
Những gì nên làm mình đều đã làm, nhưng Mã Khắc Thụy Lâm cố chấp vẫn đi tới một bước này, tiếc nuối là có, nhưng càng nhiều hơn chính là giải thoát.
Mà ở một phương hướng nơi xa, Vương Dung chỉ lặng lặng quan sát tình hình chứ không lên tiếng, bà không muốn nhân cơ hội này giễu cợt Mã Khắc Thụy Lâm làm gì.
Trong lòng bà chỉ âm thầm cảm khái, “trí giả” không thức thời thì nên nhận được giáo huấn, bằng không sẽ sớm chết càng thảm hơn!
Bạn cần đăng nhập để bình luận