Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 81: Triệu Tập Nhân Thủ, Chuẩn Bị San Bằng Lâm Gia

Ngoại ô phía Tây, căn cứ Ma Minh.
Cột ánh sáng chín màu đột nhiên bắn thẳng ra ngoài, vô cùng bá đạo, huyết tinh, tàn bạo, mạnh không gì sánh được.
“Chuyện gì đây?”
“Đây là… lão bản đột phá thành công rồi đúng không? Là cấp mấy nhỉ?”
“Khí thế thật kinh khủng, không hổ là lão bản.”
Hết thảy siêu văn nhân trong căn cứ đều nhìn về phía cột sáng chín màu, trong lòng tràn đầy rung động không thôi.
Liên tục trải dài suốt mấy phút đồng hồ, sau đó luồng sáng lộng lẫy kia mới dần dần tiêu tán.
Sở dĩ Cố Trường Khanh tấn cấp vội vàng như vậy là vì sau khi đưa áo giáp Quái Thú cho Tiểu Đoàn Đoàn xong, trong đầu hắn vậy mà cũng có thể nhìn thấy được cảnh tượng ở bên kia.
Hắn nhìn thấy Chu Tước suýt chút nữa bị giết, nhìn thấy trên người Thao Thiết tràn ngập vết thương, nhìn thấy Triệu Phong đang hấp hối, nhìn thấy đối phương cuồng vọng như thế, còn dám đuổi giết bọn họ.
Cố Trường Khanh liều mạng trải qua nguy hiểm bị nổ tan xác mà chết, mạnh mẽ vận chuyển lực lượng của ấn ký quỷ dị kia để tiến hóa xong siêu văn trên người.
Oanh!
Cửa phòng bế quan chậm rãi mở rộng.
Cố Trường Khanh quần áo không hoàn chỉnh từ bên trong đi ra, trên cơ thể cao lớn cường tráng là hình xăm đang lưu chuyển ánh sáng rực rỡ, càng ngày càng trở nên giống thật hơn.
Hai bên khóe mắt có thêm hình xăm màu xám, khiến hắn tăng thêm vài phần yêu mị và bá đạo.
Ngoại trừ siêu văn La Hầu, toàn bộ đều đã tiến hóa thành siêu văn cấp Hoàng.
Thực lực tăng lên đáng sợ, Cố Trường Khanh cũng không dám tưởng tượng.
Dưới sự gia tăng của ấn ký quỷ dị, cảm giác như chỉ cần một cái áo giáp Hắc Long Hoàng cũng đủ để giết chết tất cả kẻ địch.
So với lúc siêu văn chưa tiến hóa trước đây, thật sự là cách biệt một trời một vực.
Lần tiến hóa này của hắn, so với khi hình xăm vừa thức tỉnh thì cũng đều cửu tử nhất sinh như nhau.
“Thiếu…”
Lúc này Vương Dung đi tới, vừa lúc nhìn thấy Cố Trường Khanh không có gì che thân đi ra, nhất thời sửng sốt, lời nói đến bên miệng cũng ngừng lại.
Cố Trường Khanh vẫn hết sức bình tĩnh, cặp mắt sâu thẳm uy nghiêm nhìn về phía bà, nhàn nhạt nói: “Đi triệu tập tất cả các thành viên Ma Minh đến phòng họp, ta muốn bắt Lâm gia trước, ép Lâm Thần kia quay về… rồi giết toàn bộ!”
Nói xong thì trực tiếp đi về phía phòng ngủ.
Cố Trường Khanh thông qua góc nhìn của Tiểu Đoàn Đoàn là có thể nhìn thấy những gì cô chứng kiến, nhưng đáng tiếc hắn lại không nghe thấy âm thanh, không hề biết hiện giờ bọn người kia đang muốn tới khu vực tam giác Bermuda.
“Vâng!”
Vương Dung phục hồi lại tinh thần, vội vàng xoay người bước nhanh xuống lầu.
Về phần vì sao ban nãy bà lại thấy kinh ngạc?
Đương nhiên là vì trước giờ bà chưa từng thấy qua ‘thứ nào’ lớn như vậy.
. . .
Vù!
Trên bầu trời ngoài căn cứ Ma Minh, một làn sương đen vọt tới, trong nháy mắt đã tiến vào bên trong siêu lưới.
Si Mị Võng Lượng mang theo Thao Thiết với áo giáp đã bị vỡ nát cùng Chu Tước bị trọng thương dừng trước cửa bên ngoài biệt thự.
Tiểu Đoàn Đoàn phủ kín áo giáp Quái Thú đỡ Triệu Phong còn đang hấp hối đặt xuống.
“Sao các ngươi lại chật vật như vậy?”
Lúc này Vương Dung từ bên trong biệt thự đi ra, đang chuẩn bị tìm Ngô Duệ bảo ông tập hợp tất cả các thành viên của Ma Minh.
Vậy mà lại thấy Chu Tước và Thao Thiết mình đầy vết thương, khiến bà không khỏi cảm thấy kinh ngạc.
Hai người bọn họ mạnh thế nào, Vương Dung sao lại không biết được.
Rốt cuộc là kẻ địch mạnh tới đâu mới có thể đánh cho họ thành ra như vậy?
“Gặp phải một tên ngoan nhân, ta tự cảm thấy hổ thẹn không bằng.”
Thao Thiết xấu hổ nói: “Sợ là chỉ có lão bản mới có thể xử lý được tên đó, lúc đối chiến với ta, ta cảm nhận được mặc dù gã đang rất phẫn nộ, nhưng vẫn còn kiềm chế chưa sử dụng hết thực lực chân chính, cùng lắm chỉ dùng bốn phần đến năm phần thực lực, hẳn là không muốn bại lộ hoàn toàn chiến lực trước mặt mọi người.”
Tiểu Đoàn Đoàn giải trừ mũ giáp, vội hỏi: “Vương a di, lão bản xuất quan rồi sao? Vừa rồi còn cách khu vực căn cứ rất xa mà chúng ta đã nhìn thấy một cột sáng chín màu bắn ra ngoài.”
“Đúng vậy, thiếu gia đang tắm rửa, ta đi tìm Ngô Duệ trước, bảo ông ấy triệu tập nhân thủ. Các ngươi chuẩn bị đi, có vẻ thiếu gia muốn đại khai sát giới một phen.”
Vương Dung gật đầu nói rồi bước nhanh rời đi.
Bà đi rồi, mọi người mới tiến vào biệt thự.
Si Mị Võng Lượng đặt Chu Tước lên sô pha, tiện tay bỏ lại mấy viên tinh hạch thất giai trên bàn.
Chu Tước nằm sõng soài trên ghế, cố gắng vận chuyển tinh thần lực hấp thu năng lượng bên trong tinh hạch để chữa thương.
Thao Thiết ngồi ở một bên, cũng lấy ra tinh hạch để tự chữa trị.
Vết thương của anh ta không nặng như Chu Tước, Chu Tước là trong lúc không chút phòng bị lại bị tên Lâm Thần bỉ ổi ra tay đánh lén, cho nên thương thế thật sự rất nặng.
“Siêu văn của Triệu đại đội trưởng đã bị thiêu đốt hết, hiện tại anh ấy lâm vào hôn mê sâu, chúng ta phải làm sao bây giờ?”
Tiểu Đoàn Đoàn nửa nâng nửa dìu Triệu Phong lên ghế dài, cảm nhận được trạng thái ngày càng yếu ớt của anh ta thì sốt ruột nhíu chặt mày.
Si Mị Võng Lượng thản nhiên nói:
“Chờ lão bản xuống xem đi! Lâm Thần ra tay với tiểu đội của Triệu Phong nhưng lại cố ý thả cho một người chạy về báo tin, chắc chắn là vì muốn thiết kế cục diện để giết lão bản, hẳn bọn chúng cũng không ngờ lại bị chúng ta đánh tới.”
Thao Thiết vừa chữa thương vừa mắng: “Mẹ nó, tên có siêu văn Cửu Long Kéo Quan thật sự đáng sợ, nếu lão đại có thể giết chết gã rồi lấy siêu văn đó tặng cho ta thì tốt biết mấy.”
Anh ta quả thật rất động tâm với siêu văn của Bạch Tinh, còn vì sao anh ta lại nói ra lời này.
Dĩ nhiên là vì từ trong miệng Tiểu Đoàn Đoàn biết được lão bản không chỉ có thể lấy siêu văn của đối thủ, mà còn có thể đưa siêu văn đã lấy được cho người khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận