Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 375: Lại Là Bắc Vũ Trụ, Phân Thân Và Bản Thể Của Tần Đế

“Tinh Đế bệ hạ, không biết gọi ta đến đây là có chuyện gì?”
Tần Đế cung kính đi tới trước mặt Cố Trường Khanh hỏi.
Cố Trường Khanh cũng không giấu giếm, hắn nói: “Ở Vũ Trụ chi thành, khoảng thời gian tách ra khỏi mọi người, ta đã tìm thấy thành Trác Lộc.”
Trương Hổ kinh ngạc kêu to: “Lão đại, ngươi không phải nói đùa chứ? Chúng ta và Hoàng Đế tiền bối tìm rất nhiều ngày, ngoại trừ một dòng sông thì ngay cả di tích thành trì cũng không tìm thấy!”
Mấy người Triệu Phong và Chu Tước cũng phụ họa: “Đúng thế, lão đại, chúng ta lúc ấy đều gấp gáp chết luôn!”
Thích Ngọc Na không biết nghĩ tới cái gì mà tò mò nói: “Các ngươi đã quên rồi sao, lúc ấy Hoàng Đế tiền bối đã từng phỏng đoán, lão đại là người có khí vận quanh thân, chỉ là bị kỳ ngộ gì đó làm vướng chân, tuyệt đối không xảy ra chuyện. Hiện tại xem ra phán đoán của tiền bối không sai.”
Cố Trường Khanh dự đoán được bọn họ nôn nóng không chịu được, vì vậy ngắn gọn mà kể lại một lượt chuyện gặp được ở thành Trác Lộc cho mọi người nghe.
Nhưng cuối cùng vẫn không nói ra chuyện “thiên phạt”, mà là nhấn mạnh mình ở trong cấm địa tìm được đồ đằng.
“Ở nơi đó gần như có thể tìm được phần lớn đồ đằng lưu truyền từ thời kỳ viễn cổ tới nay, những đồ đằng đó khắc trên cột đá, đứng sừng sững trong một cái động quật.”
“Vốn ta cũng không xác định chúng ta có quan hệ với thần văn lực mà chúng ta thức tỉnh, nhưng khi ta thử câu thông với đồ đằng thì phát hiện chúng nó có lẽ chính là một trong những nguồn gốc của thần văn lực.
“Chỉ số tiềm năng của ta có thể đạt tới cao như vậy là bởi vì phần lớn thần văn của ta đều đạt tới độ phù hợp 100% với đồ đằng.”
Cố Trường Khanh thẳng thắn khiến cho mọi người đều giải được bí ẩn trong lòng.
Trương Hổ hưng phấn nói: “Ta biết lão đại đi tới nơi nào cũng đều có trời giúp, xem ra chúng ta lo lắng đều là dư thừa.”
“Nói nhảm cái gì thế, ngươi lo lắng với không lo lắng thì lão đại cũng không bị ảnh hưởng, hiểu chưa?”
Ngô Duệ không chút khách khí quát Trương Hổ.
Triệu Phong vội vàng hòa giải: “Ồn cái gì mà ồn, cái này cũng cãi nhau được, nghe lão đại nói tiếp đi!”
Chu Tước so với những người khác thì bình tĩnh hơn, cô nghĩ ngợi một lát mới hỏi: “Lão đại, nói như vậy, ngươi ở nơi đó cũng đã thấy được đồ đằng tương ứng với thần văn của tất cả chúng ta sao?”
Cố Trường Khanh gật đầu, đang muốn mở miệng thì ngẫu nhiên nhìn thấy Tần Đế vẻ mặt u sầu, chuyển chủ đề nói.
“Tần Đề, ngươi đang nghĩ tới chuyện gì à?”
“Một bí mật, về chính bản thân ta.” Tần Đề khàn khàn đáp.
Tất cả mọi người vô cùng kinh ngạc, Y Toa Bối Nhĩ làm sao còn có tâm tư hấp thu năng lượng tinh thuần trong kết tinh nữa, cô nghiêng tai bắt đầu nghiêm túc lắng nghe.
Cố Trường Khanh cũng hiếu kỳ không kém, dõi mắt đánh giá Tần Đế từ trên xuống dưới, hắn hỏi: “Bí mật gì?”
Tần Đế hơi do dự, khẽ thở dài: “Thật ra, các ngươi nhìn thấy ta hiện giờ chỉ là một cái phân thân sống lại, bản thể của ta từ tỷ năm trước đã mất tích rồi.”
Lời vừa nói xong, giống như viên đá rơi xuống hồ, ánh mắt mọi người đều ngạc nhiên nhìn chằm chằm vào ông ta, cẩn thận phán đoán xem rốt cuộc ông ta có phải người bình thường hay không.
Tần Đế không để ý, có chút đăm chiêu tiếp tục nói: “Tuy rằng nói ra rất khó tin, nhưng bản thể của ta hiện nay ở nơi nào, hiện tại cái phân thân này cũng không biết.”
“Ta chỉ nhớ rõ, tỷ năm trước, phân thân này từng nhận được một tin tức khẩn cấp do bản thể truyền tống về.”
“Từ sau tin tức ấy, bản thể cũng không còn bất cứ đáp lại nào nữa.”
“Trong khoảng thời gian gân đây, ta ở Côn Luân không chỉ một lần thử liên hệ với bản thể, nhưng vẫn như trước không thu hoạch được gì, bản thể của ta thật sự mất tích rồi!”
Lông mày Cố Trường Khanh nhíu lại.
Hắn mơ hồ cảm thấy, lời kế tiếp của Tần Đế chỉ sợ có liên quan đến khởi nguyên của thần văn lực.
. . .
Bên trong bảo hộp thời gian, ánh mắt mọi người đều tụ lại trên người Tần Đế.
Cố Trường Khanh tiếp tục hỏi: “Bản thể của ngươi đã truyền đến tin tức gì?”
Tần Đề nhìn mọi người một cái, đáp: “Tin tức bản thể truyền đến chỉ có bốn chữ: thần văn, đồ đằng.”
Sắc mặt Cố Trường Khanh đột nhiên rét lạnh: “Nói cho ta biết, bản thể của ngươi từng ở đâu, từ khi nào thì mất tích?”
Mắt thấy sắp có một đáp án miêu tả sinh động, ánh mắt Cố Trường Khanh cũng trở nên sắc bén.
Mấy người Trương Hổ không rõ bản thể của Tần Đế cùng lão đại có dính dáng gì, đều tập trung tinh thần nghe, mặc dù có một bụng nghi vấn nhưng đều không dám tùy tiện mở miệng.
Tần Đế nhìn chăm chú vào Cố Trường Khanh, nói từng câu từng chữ: “Lúc ấy bản thể của ta dẫn dắt Nhân Tộc xuyên qua các vì sao, thành quả chiến đấu to lớn khiến sĩ khí Nhân Tộc càng mạnh, đang định đi chinh phục tinh hệ kế tiếp.”
“Nhưng lúc này trong vũ trụ truyền ra tin tức của một bí cảnh, vốn bản thể của ta cũng không định gấp gáp đi tới đó.”
“Nhưng nghe đồn trong bí cảnh kia cất giấu bí mật về thần văn lực, ta suy nghĩ nhiều lần, bản thể đã để lại cái phân thân này để tiếp tục hành trình, còn chính nó lại xuất phát đi tới bí cảnh.”
Khoảng cách với đáp án trong lòng Cố Trường Khanh đã càng ngày càng gần, hắn đã không còn quan tâm đến ánh mắt khác thường của những người khác.
Tần Đế vừa nói xong, hắn liền hỏi: “Bí cảnh ở nơi nào?”
Tần Đế thấy vẻ mặt Cố Trường Khanh đanh lại, trong lòng biết rõ tính nghiêm trọng của sự việc này, vì vậy liền vội vàng đáp: “Ta chỉ biết bí cảnh ở Bắc vũ trụ, những tin tức khác thì hoàn toàn không rõ.”
Ông ta hơi dừng một chút, tiếc nuối nói: “Không lâu sau đó thì phân thân này chết đi, nhưng mà sống chết của phân thân cũng không quan trọng, chỉ cần bản thể vẫn có thể quay về thì hết thảy mọi thứ đều không sao.”
“Nhưng sau khi ta sống lại mới biết, bản thể vậy mà không trở lại, làm phân thân, ta chỉ có được trí nhớ của một khoảng thời gian trước đó, còn sau khi ta chết đi rốt cuộc xảy ra chuyện gì thì ta không thể nào biết được.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận