Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 360: Cố Nghiên Nghiên Thức Tỉnh, Ai Nấy Đều Hâm Mộ Không Thôi (1)

Sau khi xuyên qua vài trăm cái tinh hệ, dọc đường Cố Trường Khanh cũng lần lượt gặp được vài hành tinh bị hủy diệt.
Nhưng càng đi về hướng Bắc thì cũng không gặp được nữa.
Sau khi tới mảnh không gian này, khí tức của Đế Khâm Na Tịch và Ám Văn cũng trở nên gián đoạn, sau đó thì hoàn toàn biến mất vô tung.
Cố Trường Khanh thả ra thần niệm cẩn thận tra xét, cuối cùng vẫn không thu hoạch được gì.
Cố Trường Khanh có chút buồn bực, bỗng nhiên đi gấp như vậy, còn đi về hướng Bắc, bọn chúng rốt cuộc muốn làm gì?
Cố Trường Khanh còn đang do dự xem có nên tiếp tục đuổi theo, tìm tòi đến cùng hay không.
Đột nhiên hắn lại cảm thấy trong lòng hoàng hốt, cảm giác tim đập nhanh không biết từ đâu mà đến!
Cố Trường Khanh cảnh giác nhìn bốn phía xung quanh, cũng không phát hiện được hung thú có uy hiếp đến mình.
Rất rõ ràng một điều, thực lực của hắn cường đại tới giai đoạn này, trong ngũ phương vũ trụ đã không còn thứ gì có thể cho hắn có cảm giác sợ hãi.
Nhưng sự sợ hãi này lại không giống sợ hãi khi đối mặt với cường địch.
Cảm giác như vậy, ở trong trí nhớ của hắn xác thực từng có, nhưng đã rất lâu không xuất hiện.
Cảm giác tim đập nhanh khó hình dung, không phải đến từ bên ngoài, mà giống như đến từ một góc nào đó trong cơ thể hắn.
. . .
Lúc này, trái tim của Cố Trường Khanh tựa như bị một bàn tay vô hình mạnh mẽ bóp chặt, huyết mạch chảy ngược, một cảm giác bất an và bức thiết tràn ngập mỗi dây thần kinh.
Nhất là biên độ nhịp tim nhảy lên cấp tốc, Cố Trường Khanh hoàn toàn không áp chế được, cảm giác mình chỉ cần hơi không cẩn thận thì trái tim sẽ nhảy ra ngoài.
“Chẳng lẽ là người thân nhất của ta xảy ra vấn đề?”
Cố Trường Khanh nhíu mày, thì thào lẩm bẩm.
Nhưng phụ mẫu hắn đã không còn, hắn là kẻ đơn độc, nhìn khắp toàn vũ trụ, ai có thể khiến hắn lo lắng thấu xương như thế?
“Nghiên Nghiên!”
Đôi mắt Cố Trường Khanh bỗng nhiên sáng ngời, thất thanh hô lên một cái tên.
Trên Lam Tinh vẫn còn một huyết mạch chí thân với hắn, vậy đó chính là con gái hắn!
Mình và con gái gặp nhau mới chỉ có hai lần, Nghiên Nghiên đã bởi vì hắn mà bị người tính kế.
Trước khi hắn tiến vào Vũ Trụ chi thành, Nghiên Nghiên bị hao tổn thần hồn đã được chữa trị.
Cô bé chỉ chờ thức tỉnh thật sự. Giờ phút này hắn bỗng nhiên có được nhịp tim cảm ứng, ngoại trừ Nghiên Nghiên.
Cố Trường Khanh không nghĩ ra được bất cứ nguyên nhân nào khác.
“Tuyệt đối không thể để Nghiên Nghiên xảy ra chuyện!”
Lúc này Cố Trường Khanh bỏ xuống ý niệm tiếp tục truy kích Đế Khâm Na Tịch trong đầu.
Thân ảnh chợt lóe, biến mất trong sao trời.
...
Quảng trường số chín, Lam Tinh.
Trong tòa nhà xa hoa, mọi người đứng trước cửa phòng ngủ, vẫn như cũ chưa tỉnh lại từ trong khiếp sợ cực lớn.
Tỷ muội Lâm Nguyệt Dao hoang mang lo sợ, hoàn toàn không biết xử lý thế nào.
Trương Hổ lo lắng nói: “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, con bé chính là huyết mạch duy nhất của lão đại, không thể để xảy ra chuyện!”
Chu Tước liếc y một cái: “Ngậm cái mỏ quạ đen của ngươi lại!”
Ngô Duệ cũng không nhịn được hỏi: “Sao lại đột nhiên như vậy, luôn phải có nguyên nhân, ai có thể nghĩ ra là nguyên nhân gì không?”
Thân thể Cố Nghiên Nghiên cứng ngắc, trên người còn đắp một cái chăn mỏng, cứ như vậy lơ lửng phía trên chiếc giường.
Cả phòng ngủ tràn ngập một màu xanh trắng, lúc này càng ngày càng thịnh.
Những người khác muốn nói gì đó, nhưng đều sợ chọc phải chỗ không ổn của Lâm Nguyệt Dao, vì thế không hẹn mà cùng quay đầu nhìn về phía Hoàng Đế.
Hoàng Đế từng được Cố Trường Khanh giao phó, lúc này ông ta chính là đế chủ tạm thời có được quyền phát ngôn cao nhất.
Lời của ông ta không chỉ có tác dụng trấn an lòng người, mà ở một trình độ nào đó cũng đại diện cho ý chí của Cố Trường Khanh.
Hoàng Đế bình thản mở miệng: “Nghiên Nghiên hôn mê cũng được, mà có biến cố như vậy cũng được, sẽ luôn có một cơ duyên, các ngươi ai có thể nhớ được cái gì không?”
Lâm Nguyệt Dao được đỡ dậy, suy nghĩ một lát rồi nói: “Khi Nghiên Nghiên gặp phải công kích, người cuối cùng gặp chính là cha con bé. Ta nghĩ nhất định là vừa rồi nghe được tin tức cha xảy ra chuyện, chịu phải kích thích mới có thể xảy ra chuyện như vậy.”
Hoàng Đế gật đầu, cổ vũ nàng tiếp tục nói.
Lâm Nguyệt Dao đã trấn định hơn nhiều, vừa nghĩ vừa nói: “Trường Khanh từng nói, linh hồn của Nghiên Nghiên bị hao tổn, nhưng sau đó linh hồn hao tổn đã được chữa khỏi, nhưng Trường Khanh còn nói…”
“Lão đại nói gì?” Thích Ngọc Na tò mò hỏi.
Lâm Nguyệt Dao cũng không biết lúc này nói ra đối với Nghiên Nghiên có chỗ tốt hay không, nhưng nếu như không nói thì nàng cũng không biết nên làm thế nào.
“Trường Khanh bảo, Nghiên Nghiên nhân họa đắc phúc, bởi vì cái này vô cùng có khả năng là một cơ duyên lớn, nhưng là cơ duyên gì thì chính hắn cũng không biết rõ ràng.”
Mọi người nghe xong thì càng thêm nghi hoặc, ngay cả Hoàng Đế cảm xúc phập phồng không lớn lúc này cũng nhíu mày.
Lúc nói chuyện, ánh sáng xanh trắng trên người Cố Nghiên Nghiên đột nhiên đại thinh, quang văn gợi lên dao động mạnh mẽ lan tràn ra khỏi phòng ngủ, khiến cho cả quảng trường số chín đều chấn động.
Trương Hổ kinh ngạc thốt lên: “Thần văn lực thật mạnh, Nghiên Nghiên là đang thức tỉnh năng lực đáng sợ gì sao?”
Triệu Phong ngược lại lộ ra vẻ mặt vui mừng, thoải mái nói: “Cái này có gì phải kinh ngạc, ngươi cũng không xem Nghiên Nghiên kế thừa huyết mạch của ai!”
Nếu là thức tỉnh thần văn lực, vậy đúng là không có gì phải lo lắng.
Dù sao mọi người cũng từng trải qua, cũng bắt đầu từ một nước đó mà đi tới hôm nay.
Lâm Nguyệt Dao nghe bọn họ nghị luận như vậy, trái tim treo lơ lửng cũng hạ xuống.
Ngô Duệ bĩu môi, có chút hâm mộ nói: “Thật đúng là rồng sinh rồng, phượng sinh phượng, con gái của lão đại còn chưa hoàn toàn thức tình mà đã có thể gây ra được động tĩnh lớn như thế, nhớ ban đầu khi ta thức tỉnh, có lẽ chỉ có thể kinh động đến mấy con ruồi muỗi thôi.”
Trương Hổ không chút lưu tình mà dội một chậu nước lạnh: “Còn nói nữa, cái đêm trăng máu giáng lâm đó, tiếng gọi quỷ của ngươi cứ như giết heo, dữ tợn hơn Nghiên Nghiên nhiều!”
Tóm lại, mọi người tán gẫu về thần văn lực, sau đó đều dần dần thả lỏng.
Nhưng mà dao động tản ra trên người Cố Nghiên Nghiên ngày càng mạnh, bên ngoài đã bắt đầu rối loạn, Hoàng Đế vội vàng mở ra kết giới, bao trùm cả căn phòng.
Sau khi ánh sáng xanh trắng được ngăn cách trong phòng ngủ, quảng trường số chín lập tức không phục bình tĩnh.
Không ít người nghe được động tĩnh đều chạy ra đường xem xét tình huống, sau đó lại gãi gãi đầu, vẻ mặt nghi hoặc mà trở về trong nhà mình.
Nhưng vì thế mà thần văn lực cường đại cũng chỉ có thể tập hợp trong một không gian hữu hạn.
Khí thế dao động trên người Cố Nghiên Nghiên không chỉ không giảm, còn càng ngày càng mạnh hơn, khiến cho hai tỷ muội Lâm Nguyệt Dao và Lâm Thủy Dao bị áp đến mức không thở nổi.
Chu Tước và Thích Ngọc Na phân biệt đứng ở bên cạnh hai người, phóng ra thần văn lực, giúp hai người triệt tiêu sự trùng kích mạnh mẽ ấy.
Đúng lúc này, dao động thần văn lực trên người Cố Nghiên Nghiên không tăng lên nữa, ngược lại dần trở nên bằng phẳng, ánh sáng màu xanh trắng cũng bắt đầu tụ lại trên người bé.
Đợi khi tất cả ánh sáng đều tụ hết lên người cô bé, xung quanh thân thể lại có một luồng ánh sáng thần vận lóe lên rồi lưu động.
Mọi người khiếp sợ mà nhìn Cố Nghiên Nghiên, không ai phát ra một thanh âm nào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận