Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 267: Người Thừa Kế Xuất Hiện

Khác với tầng một, tầng hai là thế giới ánh sáng.
Vẫn như trước không tốn sức mà giết chết Tinh Không hung thú của tầng này, nó là một con thằn lằn khổng lồ có thể biến hóa màu sắc trên thân tùy theo màu sắc của ánh sáng.
Sau khi giết chết thằn lằn, lấy được một luồng lực lượng quang minh, nó bị rồng xám trong Thái Cực Đồ nuốt vào, chỉ số tiềm năng lại tăng thêm một chút.
Cảm ứng được lối vào tầng thứ ba, Cố Trường Khanh đi vào.
Đập vào mắt chính là một căn phòng vô cùng bình thường, đây mới thật sự là đỉnh tháp.
Một viên bảo thạch đẹp đẽ bất diệt được khảm trên đỉnh tháp, chiếu sáng tất cả trong căn phòng.
Một bệ đá cổ xưa nằm tại trung tâm của gian phòng.
. . .
Tầng thứ ba của cổ tháp yên tĩnh đáng sợ, trống rỗng không thấy bất cứ vật trang trí gì.
Chỉ có một bệ đá bình thường không có gì đặc biệt.
Đinh linh…
Tiếng chuông gió lại vang lên.
Theo tiếng nhìn lại, Cố Trường Khanh thấy được trên bệ đá có một cái chuông đồng nhỏ.
Tựa như bị năm tháng ăn mòn, chuông đồng đã sớm mất đi sự sáng loáng ban đầu, chỉ còn lại lõi chì xám xịt.
Đinh linh…
Giống như sợ Cố Trường Khanh không chú ý tới nó, chuông đồng lại vang lên.
Là ai cố ý để lại một cái chuông đồng như vậy ở trong này? Nó có ý nghĩa đặc biệt gì sao?
Cố Trường Khanh đi đến cạnh bệ đá, tiện tay cầm lấy chuông đồng.
Thần niệm đảo qua chuông đồng, cũng không phát hiện điều khác thường.
“Ồ?!”
Cố Trường Khanh đột nhiên cả kinh, cảm giác nguy cơ rất lâu không xuất hiện đột ngột nảy lên trong lòng.
Từ sau khi chỉ số tiềm năng đột phá ba vạn, hắn đã không có cảm giác nguy cơ.
Nhưng lại có thể cảm nhận được nguy cơ vào lúc này, vậy thì thứ có thể mang lại cảm giác nguy cơ cho Cố Trường Khanh phải mạnh cỡ nào.
Trong khoảnh khắc, trên người Cố Trường Khanh mãnh liệt tuôn trào ánh sáng thần vận, khí tức âm dương sau lưng nghịch chuyển, song long chuyển động hóa thành Thái Cực, trên áo giáp long văn màu xám trắng hiện lên từng tia đạo vận.
Trên đỉnh đầu hiện lên hình ảnh Tử Thần.
Áo giáp chung cực bao bọc cơ thể.
Đinh!
Thanh âm binh khí giao nhau đột nhiên vang lên.
Cố Trường Khanh xoay người lại, trong không trung có một đạo tàn ảnh cầm trong tay lợi kiếm màu đen đang đâm về phía Cố Trường Khanh, lại bị liêm đao của hư ảnh Tử Thần ngăn cản.
“Ngươi là vật gì?”
Cố Trường Khanh nheo mắt, uy áp vô cùng vô tận mạnh mẽ đánh về phía tàn ảnh.
“Ha ha ha…”
Tàn ảnh phát ra một tiếng cười quái dị, lập tức biến mất trong không trung.
Cố Trường Khanh phản ứng cực nhanh, tay trái chộp về phía hư không, lực lượng Minh Thần nháy mắt khóa chặt cả mảnh không gian nhỏ này.
“Ồ?”
Trong hư không truyền đến một thanh âm ngạc nhiên lại nghi ngờ, sau đó, lực lượng Minh Thần lại chạm vào khoảng không.
Cố Trường Khanh bắt đầu nghiêm túc, thế giới trong Vũ Trụ chi thành không thể ứng dụng những quy tắc của không gian, điều này khiến hắn mất đi rất nhiều thủ đoạn công kích.
Nhưng mà tàn ảnh đánh lén hắn lại không bị không gian hạn chế.
Tàn ảnh hẳn chính là sinh linh vốn dĩ tồn tại bên trong Vũ Trụ chi thành.
Hết sức chăm chú cảm nhận nhất cử nhất động trong phòng, đỉnh đầu có hình ảnh Tử Thần, Minh Thần, Ma Đồng, Cốt Đế phân ra bốn phương hướng, chuẩn bị nghênh đón tàn ảnh đánh lén bất cứ lúc nào.
Cố Trường Khanh quát: “Hiện thân đi, con chuột thối!”
Tàn ảnh hai lần đánh lén không thành thì yên lặng xuống, Cố Trường Khanh không kiên nhẫn phí lời với nó, chủ động tuyên chiến.
“Kẻ cuồng vọng!”
Trong không gian truyền ra một tiếng hừ lạnh.
“Tìm được ngươi rồi!”
Phía sau, Thái Cực Đồ rất nhanh nghịch chuyển, nếu không thể sử dụng quy tắc không gian trong thế giới này, vậy thì mạnh mẽ làm nhiễu loạn không gian.
Nơi vừa mới truyền ra thanh âm bị từng vòng ánh sáng thần vận phát ra từ Thái Cực Đồ không ngừng bắt lấy và quấy nhiễu trật tự không gian.
Cảm nhận được thần văn lực cuồn cuộn trong cơ thể đang không ngừng bị tiêu hao, tuy đã sớm chuẩn bị tốt, nhưng Cố Trường Khanh vẫn bị tốc độ tiêu hao này làm cho hơi kinh ngạc.
Chỉ là cưỡng chế quấy nhiễu một không gian nho nhỏ, vậy mà lại bị tiêu hao gần một phần mười lực lượng, nếu như ở vũ trụ ban đầu thì đủ để mở ra một cái trùng động có đường kính mấy chục vạn trượng.
Nhất định phải mau chóng quen thuộc với không gian ở nơi này, Cố Trường Khanh âm thầm nghĩ trong lòng.
“Vậy mà bị phát hiện?”
Chỉ vài giây ngắn ngủi, tàn ảnh lần thứ ba cảm thấy vượt ngoài dự kiến.
“Ta xem ngươi chạy đi đâu!”
Song long bay ra từ Thái Cực Đồ, long lực dồi dào tăng mạnh quấy nhiễu không gian
“Ha ha ha…”
Nhưng mà lại có tiếng cười nhạo vang lên, không gian nơi tàn ảnh lẩn trốn cũng chỉ bị dao động tượng trưng một chút, sau đó lại biến mất.
Khó giải quyết như vậy?
Cố Trường Khanh đã không nhớ rõ đối thủ lần trước khó đối phó như vậy là người nào, nhưng mà đối thủ này lại có thể ẩn mình vào không gian bất cứ lúc nào, khiến cho hắn không có chỗ xuống tay, quả thực là khiến hắn có chút đau đầu.
“Chẳng lẽ lại phải dùng tới La Hầu?”
Ánh mắt Cố Trường Khanh âm trầm, bất kể thế nào cũng phải bắt được tàn ảnh kia.
Ngay lúc này, tàn ảnh bỗng nhiên từ một phân thành bốn, xông tới từ bốn phía.
Thần niệm của Cố Trường Khanh tập trung vào bốn thân ảnh, ý đồ tìm ra bản thể thật sự của tàn ảnh.
Nhưng mà khiến Cố Trường Khanh ngoài ý muốn chính là, bốn thân ảnh đều là chân thân.
Đây là lực lượng quỷ dị gì, Cố Trường Khanh bắt đầu thấy hứng thú.
Nếu tất cả đều là thật, vậy thì cứ bắt hết cả bốn là được!
Nghĩ như vậy, uy áp khủng bố từ trên người Cố Trường Khanh phát ra.
Thần quang trên áo giáp càng ngày càng thịnh, không gian trong căn phòng đã nứt ra từng vết rạn.
Một luồng uy áp mạnh hơn trước đó gấp vô số lần đè ép cho bốn vách tường trong căn phòng răng rắc chấn động.
Vị trí trung tâm trên đỉnh đầu, hư ảnh La Hầu hiện ra.
Trong nháy mắt khi bốn tàn ảnh nhìn thấy La Hầu, tất cả đều dừng lại công kích.
Ba trong bốn tàn ảnh đồng thời dung nhập vào tàn ảnh còn lại.
“Không ngờ đợi nhiều năm như vậy, người thừa kế rốt cuộc cũng xuất hiện rồi!”
Bạn cần đăng nhập để bình luận