Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 243: Công Kích Lam Tinh (4)

“Thiếu gia!”
Nhìn thấy Ngu Thành thân tử đạo tiêu, giống như rác rưởi bị Cố Trường Khanh tùy tiện vứt lại vào trong bầu trời vũ trụ, vài tên cường giả của Thương Vương cổ tộc còn lại đều mất đi can đảm.
Bọn họ có thể theo Ngu Thành đến đây, mặc dù có bị Đế Khâm Na Tịch mê hoặc, nhưng nhất cử nhất động của bọn họ ở Thương Vương cổ Tinh Đếu lọt vào mắt của lão tổ.
Không có lão tổ Ngu Hạo ngầm đồng ý, bọn họ sao có thể dễ dàng ra khỏi Thương Vương cổ tinh.
Bọn họ không chỉ phải giúp Ngu Thành báo thù, mà quan trọng hơn là phải bảo vệ an toàn của Ngu Thành.
Nhưng hiện tại Ngu Thành đã chết, bọn họ làm sao có thể báo cáo với lão tổ.
Cho dù có giết chết Cố Trường Khanh, Ngu Thành cũng không thể sống lại.
Trở lại Thương Vương cổ tộc, bọn họ cũng phải đối mặt với lửa giận của lão tổ.
Giờ phút này bọn họ hận Cố Trường Khanh thấu xương.
Giống như đồng thời đưa ra quyết định, bốn tên cường giả còn lại của Thương Vương cổ tộc đi lên phía trước một bước, đồng thời thiêu đốt đế giáp.
“Muốn tự bạo?”
Cố Trường Khanh thoáng gợi lên hứng trí, người của Thương Vương cổ tộc cũng khá là cứng đấy.
Chẳng qua, cho rằng như vậy có thể chạy thoát sao?
Ánh mắt Cố Trường Khanh ung dung, song long ở hai vai nháy mắt biến lớn.
Bốn người thấy chết không sờn đánh về phía Cố Trường Khanh, muốn dùng thủ đoạn cuối cùng tạo ra một kích trí mạng cho Cố Trường Khanh.
Đế giáp trên người bốn người tỏa ra ánh sáng càng ngày càng mạnh, lực phản phệ đáng sợ phá hủy cơ thể của bọn họ, chỉ trong chốc lát, trên mặt bọn họ đã lộ ra những vết rạn nứt.
“Cùng chết đi!”
Bốn người gào thét, ánh sáng tỏa ra trên đế giáp chói lóa đến tận cùng.
Ngao!
Song long đánh về phía bốn người, đầu rồng thật lớn trực tiếp cắn vào không gian bên ngoài cơ thể ba người.
Ánh sáng tự bạo của đế giáp ngay lúc này đều bị song long hấp thu, ánh sáng lóng lánh lưu chuyển trên đế giáp dần dần ảm đạm.
“Không thể nào!”
“Tộc ta sao lại chọc phải một cường địch như vậy!”
“Ngu Thành thiếu gia đã hủy cả tộc rồi!”
Trong nháy mắt, năng lực của ba bộ đế giáp đã bị hấp thu gần như không còn, cơ thể ba người cũng hóa thành tro bụi, rơi tán loạn trên bầu trời.
Còn lại một cường giả của Thương Vương cổ tộc, trơ mắt nhìn thấy song long đã cắn nuốt ba người của tộc mình, giờ đang phóng về phía gã.
“Có thể làm mình đều đã làm hết rồi!”
Đối mặt với tử vong, cường giả của Thương Vương cổ tộc trong nháy mắt bình tĩnh lại, đã chấp nhận kết cục.
Thản nhiên chấp nhận tử vong.
Bọn họ chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ gặp phải một tồn tại đáng sợ như thế.
Trước mặt người này, bọn họ chỉ như trẻ con đối mặt với người lớn.
Ngay cả tự bạo cũng không thể tạo thành thương tổn với hắn.
Là tồn tại đáng sợ cỡ nào?
Thiên Nguyệt Thiên Dương ở phía xa nhìn dáng người cao lớn của Cố Trường Khanh, cả người đều đang run rẩy.
Lúc này, bà ta ngay cả một chút ý chí chiến đấu cũng không có.
Cười khổ trong lòng, mình là tự tìm đường chết sao?
Nhưng mà, đúng lúc này, phía xa trên bầu trời chợt hiện lên một cái lốc xoáy trùng động cực lớn.
Vút vút vút!
Ngay sau đó là từng đạo phù văn hiện lên, những nhánh cây ẩn chứa sức mạnh thông thiên to lớn từ bên trong vòng xoáy của trùng động cuồn cuộn lan ra, xen kẽ nhau phóng về phía Cố Trường Khanh.
Song long xé nát cơ thể cường giả còn lại của Thương Vương cổ tộc, chỉ còn lại nửa cái đầu rơi vào trên tinh cầu xanh biếc.
“Ồ? Lại có kẻ không sợ chết?”
Cố Trường Khanh nâng mắt nhìn lại, trong mắt lộ ra vẻ cân nhắc, rất khó hiểu vì sao gần đây lại có nhiều kẻ tới tìm chết như vậy.
Oanh!
Cố Trường Khanh nhìn những nhánh cây to lớn đang phóng tới, chậm rãi nâng lên tay phải, trong lòng bàn tay là vô số tử vong chi mâu hình thành, xuyên qua bầu trời phóng về phía đó.
Oanh! Ầm Ầm!
Trong những tiếng nổ mạnh liên tiếp, tử vong chi mâu giống như đến từ Cửu U luyện ngục, xuyên qua bầu trời, nghiền nát những nhánh cây khủng bố kia.
Cùng lúc đó, từ bên trong lốc xoáy trùng động cực lớn truyền ra một tiếng kêu rên.
“Thương Vương cổ tộc?”
Cố Trường Khanh nghe tiếng, ánh mắt dừng trên trùng động, sau đó nháy mắt di chuyển tới vị trí gần trùng động, tiếp đó cơ thể chậm rãi biến mất ở bên trong.
Hửm?
Sau khi ra khỏi trùng động, ánh mắt Cố Trường Khanh ngưng lại.
Oanh! Ầm Ầm!
Không gian bạo loạn, gió lốc trong hư vô tàn sát bừa bãi.
Cách đó không xa là một luồng gió lốc chọc trời như một cột trụ lớn, tàn sát bừa bãi xung quanh, đang cuồn cuộn phóng về phía hắn.
“Lũ khỉ con, lừa ta?”
Ánh mắt Cố Trường Khanh khiếp người, sát ý quanh thân giống như có thể xé nát trời cao, nhìn gió lốc hư vô đang thổi quét mà tới, hắn tế ra Cốt Đế chi kiếm, chém mạnh về phía nó.
Xuy!
Nhất thời, kiếm quang vạn trượng hiện lên, chém cho cột lốc hư vô kia từ một phân thành hai.
“Ha ha, Cố Trường Khanh, ngươi mạnh cỡ nào thì cũng không thể tìm thấy ta, ngươi sẽ giết thế nào?”
Bấy giờ, tiếng cười trêu tức của Đế Khâm Na Tịch chợt vang lên trong mảnh hư vô này.
“Con chuột thối tha, đừng đắc ý, ta sẽ tìm được ngươi, lúc đó sẽ để ngươi thể nghiệm cái gì gọi là sống không bằng chết.”
Tâm tình Cố Trường Khanh bình tĩnh, vung kiếm tiêu diệt gió lốc hư vô đang thổi quét tới, thản nhiên nói: “Cố gắng hưởng thụ những ngày kế tiếp đi, vũ trụ to lớn cũng chẳng có nơi cho ngươi ẩn thân đâu.”
“Được! Ta chờ ngươi tới giết ta, chặt ta thành tám khúc, điều kiện tiên quyết là ngươi có thể tìm được ta! Ha ha ha!”
Tiếng cười quyến rũ của Đê Khâm Na Tịch không ngừng quanh quẩn trong không trung.
Cố Trường Khanh không hề để ý tới kẻ sắp chết này, để cho quang não Tiểu Thứ trong cơ thể mở ra trùng động, truyền tống trở về.
Trở lại bên ngoài Lam Tinh, chỉ thấy Thiên Nguyệt Thiên Dương còn chưa bỏ chạy.
Tựa như đang đặc biệt đợi Cố Trường Khanh trở lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận