Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 394: Dưa “Diệt Tộc” Quá Nhiều, Ăn Không Nổi

Chương 394: Dưa “Diệt Tộc” Quá Nhiều, Ăn Không Nổi
Mấy người Trương Hổ xem hết cảnh lão đại xử lý công chúa Lai Sắt Ti Tháp thì đều đứng ngồi không yên.
“Hoàng Đế tiền bối, nên xem đều đã xem xong, lão đại chắc chắn là đi bí cảnh rồi, chúng ta còn không đi sao?”
Trương Hổ một lòng muốn đi giúp Cố Trường Khanh, nhưng Hoàng Đế lại không mở miệng.
Thanh âm Chu Tước lạnh lùng nói: “Hổ Tử, an bài của lão đại đều có đạo lý của hắn, Hoàng Đế tiền bối, ngươi sắp xếp đi.”
Ý tưởng của những người khác cũng không khác mấy với Trương Hổ.
Thích Ngọc Na muốn thuyết phục Hoàng Đế chia binh làm hai đường, một bộ phận lưu lại nghe theo sắp xếp, một bộ phận khác chạy tới Bắc vũ trụ, có lẽ còn kịp.
Hoàng Đế nhạt giọng nói: “Phiền phức của Đấu La cổ tộc còn ở phía sau, giết gà dùng dao mổ trâu!”
Y Toa Bối Nhĩ thả ra tin tức, cũng không phải là để giải buồn cho vô số sinh linh.
Hoàng Đế thậm chí không cần suy nghĩ cũng biết “ngục giam Tinh Không hung thú” chẳng qua chỉ là một lý do để dời đi tầm mắt của vạn linh trong vũ trụ.
Thần văn giả cường đại chân chính, người nào không phải thông qua tu luyện để tăng lên, cũng chỉ có những người tâm thuật bất chính mới có thể tiến đến cướp đoạt tài nguyên kiểu này.
Chẳng qua như vậy cũng tốt!
Những thế lực từng tính kế Lam Tinh trong Tây vũ trụ, còn có cả những cổ tộc lá mặt lá trái với Lam Tinh ở Nam vũ trụ cũng nên chịu chút giáo huấn rồi!
Trương Hổ nghe ông nói vậy thì rất là thất vọng, nhưng thấy ông lão điên Hoàng Đế này, ánh mắt bỗng nhiên lộ ra thần sắc ung dung giống hệt như lão đại Cố Trường Khanh, y lại chuyển câu hỏi:
“Tiền bối, ý của ngươi là chúng ta không cần đi đến Bắc vũ trụ mà nên tới nơi khác?”
Ánh mắt sâu thẳm của Hoàng Đế đảo qua mọi người: “Không sai, nền tảng Hồ Á đã giải quyết rồi, nhưng những thế lực cá biệt ở Tây và Nam vũ trụ, các ngươi còn có thể nhẫn được sao?”
Mọi người giật mình trong lòng, hai mặt nhìn nhau.
Hoàng Đế nâng tay lên, trên tinh đồ cực lớn, từng dấu gạch chéo màu đỏ xuất hiện trên từng cái tinh hệ.
“Các ngươi là vệ sĩ tinh nhuệ mạnh nhất Lam Tinh, trách nhiệm gánh trên vai không hề ít hơn Cố Tinh chủ, đại quân Lam Tinh đã tập kết xong, ta lệnh cho các ngươi, xuất chinh!
Mệnh lệnh động viên của Hoàng Đế khiến lòng người phấn chấn, tất cả Nhân Tộc Lam Tinh đều nghe được.
Sau khi thực lực của đại quân thần văn giả tăng lên, mỗi người đều hăm he, quân lệnh vừa hạ, bọn họ đã giơ cao tay hô to!
“Giết! Giết! Giết!”
Nền tảng Alpha mở livestream đặc biệt, không có bất cứ giải thích nào, chỉ có cảnh tượng khí thế mạnh mẽ đi chinh phạt.
Mấy người Trương Hổ suất lĩnh quân viễn chinh của Lam Tinh, lấy thế lực phản nghịch ở Nam vũ trụ cách Lam Tinh gần nhất làm điểm xuất phát, đại khai sát giới.
“Nam vũ trụ, số hiệu: XJAUN33278W, hành tinh OR, Thần Ngọc cổ tộc, chủng tộc diệt tuyệt.”
“Nam vũ trụ, số hiệu: XJAUN548976, hành tinh Lăng Nhật, Phù Di cổ tộc tự nguyện thần phục Lam Tinh, gia nhập vào dưới trướng Lam Tinh, theo quân viễn chinh tiếp tục Tây tiến!”
“Nam vũ trụ, số hiệu: XJAUN763214, hành tinh Hồng Thương, Địch Việt cổ tộc, văn minh hủy diệt, toàn bộ diệt tuyệt!”
“Nam vũ trụ, số hiệu: XJAUN483526, hành tinh Nhiệt Nham, Mục Vũ cổ tộc, tự nguyện gia nhập vào dưới trướng Lam Tinh!”
...
Vạn linh vũ trụ vốn đang cảm thấy không có náo nhiệt để xem, tất cả đều bị chấn động đến run lẩy bẩy.
“Lam Tinh giết đến điên rồi! Đây là quân viễn chinh đang thỏa thích báo thù!”
“May mà cổ tộc chúng ta không có nghe theo Đế Khâm Na Tịch, nếu không hiện tại chính là một dòng hotsearch trong dó rồi!”
“Thực lực của Lam Tinh làm sao lại lợi hại như vậy, Địch Việt cổ tộc còn mạnh hơn Đấu La cổ tộc, vậy mà nói diệt là diệt?”
Những cổ tộc phản Lam Tinh ở Tây vũ trụ thấy quân đoàn ngày càng khổng lồ của mấy người Trương Hổ đang dùng tốc độ nhanh nhất Tây tiến, lâm vào một mảnh hỗn loạn.
. . .
Tin tức bùng nổ như thế của nền tảng Alpha, các nền tảng nhỏ đều theo sát sau đó, đào ra những cổ tộc đã làm ra những chuyện xấu với Lam Tinh.
Sinh linh toàn vũ trụ đều vui vẻ ăn dưa, nhưng dưa quá nhiều, căn bản ăn không hết nổi.
Tin tức công chúa Lai Sắt Ti Tháp của Đấu La cổ tộc thần hồn câu diệt khiến cho người ta thổn thức không thôi, Bắc vũ trụ bị bao phủ trong hơi thở sợ hãi.
Những cổ tộc còn đang xem chừng đều đồng loạt tránh lui, nơi Cố Trường Khanh đi qua, tất cả tinh thể đều thu hồi phòng ngự trước, không dám hấp dẫn chú ý của Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh mang theo Từ Thi Tinh và Hồng Lăng, đi thẳng tới bí cảnh.
Tần Đế và Thần Vũ Tuyết Oánh tuy rằng đi trước một bước, nhưng khi đuổi tới thì Cố Trường Khanh đã đến nơi rồi.
“Tinh Đế bệ hạ, lần này chắc chắn không sai.”
Tần Đế thả Thần Vũ Tuyết Oánh xuống, trên mặt lộ vẻ xấu hổ.
Cố Trường Khanh đối với sinh hoạt cá nhân của ông ta chưa bao giờ can thiệp, chỉ là trả lời một tiếng rồi xoay người nhìn về phía hư ảnh rộng lớn như núi trước mắt.
Hắn đã sớm thả ra thần niệm tra xét, cái gọi là “bí cảnh” thực tế là một chiến hạm tinh tế đã có lịch sử lâu đời.
Chiến hạm này vừa vặn bị kẹt tại một khe hẹp sâu giữa Ải hành tinh và vệ tinh của nó ở Bắc vũ trụ, xung quanh được hai tầng khí quyển ở trạng thái khí và trạng thái rắn bao trùm.
Nếu không biết nơi này có ẩn giấu bí mật, cho dù là có đi ngang qua thì cũng chỉ cho rằng nó là một loại rác trong vũ trụ mà thôi.
Bởi vì khí tức nơi này lạnh lẽo như thiết, không có một chút sinh cơ.
Tần Đế ngửa đầu nhìn xung quanh, sắc mặt trở nên ngưng trọng.
Thần Vũ Tuyết Oánh khẩn trương che ngực, xuyên qua vũ trụ đối với thân thể yếu ớt của cô ta mà nói thì có chút tốn sức.
Cố Trường Khanh hơi thúc giục thần văn lực tuôn ra từ lòng bàn tay, phía trước lập tức xuất hiện một thông đạo u ám, hơi thở ấm áp đập thẳng vào mặt.
“Không thể quá lâu, nếu không dao động như vậy nhất định sẽ đưa đến phiền toái, các ngươi đi trước.”
Cố Trường Khanh nói với Tần Đế xong, ngưng thần cảnh giác mà nhìn bốn phía xung quanh.
“Đa tạ Tinh Đế bệ hạ!” Tần Đế cung kính nói xong, đi vào trong.
Xung quanh mảnh tinh vực lớn là mộ khí lạnh lẽo, ngay cả Tinh Không hung thú thích âm u cũng đều tránh xa, đi đường vòng để xuyên qua nơi này, Cố Trường Khanh thấy thế thì cũng yên tâm.
Hai mắt Từ Thi Tình trống rỗng, nhưng cước bộ không hề loạn, đuổi kịp phía sau Tần Đế, cô nhỏ giọng hỏi một câu.
“Đế quân, các ngươi vẫn tốt chứ?”
Thần Vũ Tuyết Oánh vốn có một bụng oán trách muốn phát ra, nhưng cảm nhận được khí thế bức người của Cố Trường Khanh, chỉ dám cắn môi gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận