Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 283: Kẻ Thôn Phệ Tinh Không

“Tiểu Hắc, trở về.”
Hắc Long hóa thành một tia sáng, một lần nữa quấn quanh lên cổ tay phải của Cố Trường Khanh.
Thời không loạn lưu bên trong không gian thí luyện và khe nứt không gian dần dần khôi phục bình tĩnh, cuối cùng biến mất.
Cố Trường Khanh đứng trong không trung, nhắm lại hai mắt.
Hắn đang lần lượt hồi tưởng lại những chi tiết chiến đấu vừa rồi.
“Tinh đế bệ hạ thành công rồi.”
Nhìn thấy không gian thí luyện đã khôi phục yên bình, Hoàng Đế lập tức hiểu được tất cả.
“Con bà nó, rốt cuộc cũng yên tĩnh lại, Hổ gia ta cũng sắp bay đến gãy chân rồi. Cái không gian thí luyện gì gì này, quả thực chính là tra tấn giày vò người khác!”
Tuy biết rõ là chuyện phát sinh không thể dự đoán trước, nhưng Trương Hổ vẫn không nhịn được mà trách cứ.
...
Thành Triều Ca.
Chiến đấu trên không trung vẫn còn đang tiếp tục.
Một loại cảm giác có tên là nóng nảy đang liên tục tích lũy lại trong lòng L9527.
Cuối cùng nó cũng có thể cảm nhận được hàm nghĩa chân chính của từ này.
Bỗng nhiên, một thần văn giả hắc ám tựa như nhận được một tin tức nào đó, sau đó đờ đẫn đứng lại.
“Cơ hội tốt!”
Tàn ảnh của L9527 lập tức đâm ra một kiếm, thần văn giả hắc ám lúc này mới phản ứng lại, cuống quýt tránh né nhưng mà đã muộn.
Phốc!
Lợi kiếm trực tiếp đâm nát đế giáp của gã, xuyên thủng qua ngực, lực lượng thần văn to lớn nháy mắt cắn nát trái tim gã.
“Kẻ thôn phệ tinh không, vậy mà… chết rồi…”
Thần văn giả hắc ám để lại một câu cuối cùng, thi thể từ trên trời rơi xuống dưới.
“Kẻ thôn phệ tinh không? Không ngờ lại chính là quái vật này! Chẳng trách không thể tra xét được bất cứ thông tin gì!”
Cuối cùng L9527 cũng hiểu được, vì sao ngay cả quyền hạn của Triều Ca thành cũng không thể tra xét được bất cứ tin tức gì của kẻ xâm nhập.
Kẻ thôn phệ tinh không, một loại sinh vật ký sinh trong khe nứt không gian, dựa vào việc cắn nuốt lực lượng không gian để sinh tồn.
Nếu không phá mở không gian thì không thể phát hiện khí tức của nó.
Nếu nó đã chết, vậy thì “người thừa kế” hẳn là có thể thuận lợi đi ra rồi?
Thu được tin tức kẻ thôn phệ tinh không đã chết, vài thần văn giả hắc ám không còn lòng dạ nào tham chiến, tất cả đều bỏ chạy.
L9527 chỉ huy phân thân của mình đuổi bắt, còn nó thì đi tới bên dưới thần phù chi nhãn, chuẩn bị đóng lại không gian thí luyện, thả tất cả mọi người ra.
Nhưng mà khi nó dùng thần niệm chạm vào thần phù chi nhãn, L9527 sắc mặt đại biến.
“Sao lại thế này? Sao ta lại mất đi quyền khống chế của Triều Ca thành?”
. . .
Tàn ảnh đang dùng toàn lực đuổi bắt thần văn giả hắc ám, nhưng lúc này L9527 đã hoàn toàn không còn tâm tình.
Giờ phút này, tất cả liên quan đến Triều Ca thành đã không còn nằm trong quyền khống chế của nó.
Làm bảo hộ chi linh, thời gian mà nó khống chế tòa thành thị này đã chỉ còn lại khái niệm của một chuỗi con số.
Bỗng nhiên lại mất đi cảm giác này.
So với chuyện gì cũng khó chịu hơn.
“Sao có thể như vậy?”
L9527 khó hiểu, kẻ thôn phệ tinh không rõ ràng đã chết.
Không gian đã không còn hỗn loạn, tất cả hẳn phải trở lại bình thường mới đúng.
...
Trong không gian thí luyện, Cố Trường Khanh vẫn chưa đợi được không gian biến mất.
Trên mặt hắn giờ lại hiện lên vẻ khó hiểu.
“Hiểu rồi, ta hiểu rồi!”
Giữa thức hải của hắn, có hàng loạt khe nứt không gian đang không ngừng sinh ra rồi lại tan biến.
Đó là hắn dùng lực lượng nghịch chuyển thái cực âm dương, không ngừng hoàn nguyên lại một quá trình đó.
Chỉ vì để thấy được rõ ràng bất cứ chi tiết nào trong đó.
Vù…
Vô số không gian dao động từ trên đế giáp màu xám trắng của hắn chậm rãi lan tràn ra ngoài, dung hợp hoàn mỹ cùng với không gian thí luyện.
Vô thanh vô tức, một không gian trùng động cao bằng một người chậm rãi mở ra trước mặt hắn.
“Thành công!”
Cố Trường Khanh hưng phấn nắm chặt tay.
Đã trải qua vô số lần biến đổi, cuối cùng hắn cũng hiểu ra.
Giờ khắc này, rốt cuộc hắn cũng thành công lĩnh ngộ được quy tắc của mảnh không gian nơi đây.
Sau khi tiến vào Vũ Trụ chi thành vẫn luôn không thể sử dụng thần thông không gian, nhưng tại thời điểm hiện tại, tất cả đều đã khôi phục bình thường.
Chỉ là bây giờ lĩnh ngộ được cũng không phải tất cả.
Còn cần tiến thêm một bước lĩnh ngộ nữa mới có thể thật sự ứng dụng tự nhiên.
Nhưng đối với tình huống trước mắt mà nói thì như vậy đã đủ rồi.
“Nên ra ngoài rồi, không biết mấy người Hoàng Đế thế nào rồi.”
Cố Trường Khanh xác định, thời không loạn lưu và khe nứt không gian cũng sẽ không làm bọn họ bị thương.
Điều lo lắng duy nhất chính là bọn họ sẽ bị truyền tống đến không gian không biết.
Trong cảm giác của hắn, sau khi trùng động được mở ra, không gian mà mắn có thể cảm nhận được đâu chỉ có hàng ngàn hàng vạn.
Cho dù là kẻ thôn phệ tinh không cũng cần phải dựa vào vô cùng vô tận xúc tua để cắm rễ trong những không gian đó mới có thể điều khiển được nó tự nhiên.
Một khi bọn họ bị cuốn vào không gian không biết, thì thật sự chính là kêu trời trời không thấu, kêu đất đất không hay.
Cố Trường Khanh dùng thần niệm tìm kiếm một phen, sau đó nhấc chân bước vào trùng động.
Trên bầu trời của Triều Ca thành, một cái trùng động mở ra, một uy áp cực kỳ khủng bố giáng xuống, thân ảnh của Cố Trường Khanh xuất hiện ở trung tâm của thành thị.
“Là ngươi! Người thừa kế!”
L9527 có chút ngoài ý muốn nhìn Cố Trường Khanh, mặc dù trong lòng nó đang hy vọng nhìn thấy người thừa kế phá không mà ra.
Nhưng mà Cố Trường Khanh cứ như vậy hiện ra trước mặt, ít nhiều cũng khiến nó có chút bất ngờ.
“Đã xảy ra chuyện gì?”
Cố Trường Khanh vừa mở miệng hỏi xong thì đã cảm ứng được những thần văn giả hắc ám đang chạy trốn tứ phía, trong lòng đã sáng tỏ vài phần.
Bá!
Bốn tia huyết quang phá không mà đi.
Phốc! Phốc! Phốc! Phốc!
Bốn thần văn giả hắc ám thậm chí còn chưa kịp thấy rõ huyết quang là cái gì thì đã bị huyết quang xuyên thấu qua cơ thể, chớp mắt đã mất đi sinh mệnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận