Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 173: Tồn Tại Khủng Bố Của Hôi Vụ Sắp Xuất Thế

Cố Trường Khanh như có ẩn ý mà nhìn Thần Vũ Ngạo Thiên, cười nhạt nói: “Ngươi thật sự cho rằng ta không có cách bắt được bản thể của ngươi?”
Lời vừa dứt đã khiến cho mặt gã hiện lên vẻ sợ hãi, nhưng rất nhanh đã khôi phục bình tĩnh, cười nói: “Ta không hiểu ngươi đang nói gì.”
“Sẽ hiểu ngay thôi.”
Răng rắc!
Cố Trường Khanh dứt lời, trực tiếp bóp nát cổ gã.
Vút!
Vào khoảnh khắc gã chết đi, trên phần đầu đột nhiên có một làn sương mù chui ra, xuyên qua khoảng không muốn bỏ chạy.
Cố Trường Khanh thấy thế thì nâng tay lên, một luồng ánh sáng màu xám bắt đầu tuôn ra từ lòng bàn tay.
A a a aaa…
Chỉ thấy làn sương mù màu xám đang bỏ chạy bỗng nhiên vang lên tiếng hét thảm thiết, hoàn toàn không khống chế được mà bị hút về phía bàn tay của Cố Trường Khanh.
“Aaaa… Sao có thể, ngươi…ngươi…ngươi làm sao có thể…khống chế…nó?”
“Không thể nào, tuyệt đối… không thể nào, nó…làm sao lại…để ngươi sử…dụng?”
Làn sương màu xám đang bị Cố Trường Khanh hút về bỗng nhiên phát ra thanh âm vô cùng run rẩy, giống như gặp phải khắc tinh.
Trong tiếng kêu thảm thiết hoảng sợ của nó, nó triệt để bị ấn ký quỷ dị trong lòng bàn tay của Cố Trường Khanh hút vào.
Sau khi hấp thu xong, Cố Trường Khanh kinh ngạc phát hiện chỉ số tiềm năng của mình vậy mà tăng lên khoảng ba trăm sao, hơn nữa ấn ký quỷ dị cũng đã lớn hơn một chút.
Điều này khiến trong mắt hắn lóe lên chút khác thường, không ngờ hấp thu sinh linh Hôi Vụ không chỉ có thể giúp tăng cao chỉ số tiềm năng của bản thân mà còn có thể khiến cho ấn ký quỷ dị trong tay hắn mạnh hơn.
“Tình huống gì đây?”
“Vừa rồi có làn sương xám xuất hiện đúng không? Ta nghe có tiếng hét rất lớn mà, có điều hình như đã bị vị kia hấp thu hết thì phải.”
Những siêu văn nhân có mặt ở hiện trường đều lộ ra vẻ nghi ngờ, ánh mắt bất giác nhìn về phía những sinh linh Hôi Vụ xung quanh.
Chỉ thấy ánh mắt chúng nó nhìn Cố Trường Khanh đều vô cùng sợ hãi bất an.
Vút! Vút! Vút!
Ngay sau đó, chúng nó tức khắc quay đầu chạy trốn tứ phía.
Số lượng khoảng ba bốn vạn, kết thành đội thành nhóm mà chạy trốn về các phương hướng khác nhau.
“Các ngươi chạy không thoát đâu!”
Cố Trường Khanh dứt lời, đôi cánh màu đen và vàng kim sau lưng chấn động, bắn ra ánh sáng cực tà ác và cực thần thánh, khóa chặt vào những sinh linh Hôi Vụ đang chạy trốn mà phóng tới.
Tốc độ cực nhanh, giống như thoát khỏi trói buộc của không gian, trong những tiếng kêu xì xì liên tiếp, những ánh sáng này lần lượt xuyên thủng qua thân thể của từng sinh linh Hôi Vụ.
Sau khi giết chết bọn họ, chúng nó sẽ hóa thành bản thể là những làn sương màu xám, lần lượt chui ra ngoài rồi chạy trốn tứ tán.
Vù!
Nhưng Cố Trường Khanh đã nâng tay lên, một lực lượng quỷ dị trong nháy mắt bao trùm toàn bộ không gian.
Aaaaaaa….
Cả vạn luồng sương xám đồng thời phát ra tiếng kêu gào chói tai, tất cả đều bị hắn hấp thụ sạch sẽ, không có một làn sương nào có thể chạy thoát.
Sương xám đầy trời, nhưng sau khi rơi vào trong lòng bàn tay của Cố Trường Khanh thì đều biến mất vô tung vô ảnh, chỉ vài phút ngắn ngủi, mấy vạn làn sương xám đều bị hắn hấp thu hoàn toàn.
Hửm?
Cố Trường Khanh phát hiện, lần này hấp thu nhiều sương xám như vậy nhưng chỉ có thể tăng lên được khoảng sáu nghìn sao tiềm năng, bất quá ấn ký quỷ dị của hắn lại mạnh hơn không ít.
“Đây…”
“Những làn sương màu xám đó là cái gì, vì sao người này có thể hấp thu chúng nó?”
Bất kể là siêu văn nhân ở hiện trường hay là đang xem qua trực tiếp đều bị một màn quỷ dị vừa diễn ra làm cho vô cùng nghi hoặc.
Oanh! Oanh! Oanh!
Đột nhiên, lúc này cả trụ chống trời bỗng chốc nổ tung, hơn nữa còn nghe thấy tiếng nứt vỡ răng rắc vang lên, sau đó, một cỗ khí tức cực kỳ cường đại bắt đầu tràn ra.
“Tình huống gì đây?”
Những siêu văn nhân đang ở trên trụ chống trời bị biến cố bất thình lình này dọa sợ, tất cả đều đồng loạt bay lên không trung chạy cách xa chỗ này.
. . .
Trụ chống trời chấn động, lan tràn vô số vết nứt, một khí tức cực kỳ khủng bố lan tràn quét tới.
Dọa cho những siêu văn nhân ở hiện trường đều đồng loạt chạy ra xa.
Không lâu sau, mọi người đều cách xa phạm vi của trụ chống trời, ánh mắt tràn ngập ngạc nhiên và nghi ngờ nhìn lại.
“Hổ ca, đó là lão bản sao?”
Đám người Đế Quốc Lam Tinh cũng đồng loạt thoát ly khỏi phạm vi của trụ chống trời, nhìn về phía bóng người ngạo nghễ đang đứng trên bầu trời kia, không dám xác định nói.
Cố Trường Khanh mặc Nghê Hoàng đế giáp, giọng nói truyền ra cũng hoàn toàn khác nhau.
“Hẳn là không phải!” Trương Hổ cũng không dám nói đây là lão đại nhà mình.
Nếu như nhận sai người, vậy thì quá xấu hổ.
Thao Thiết nghi ngờ, “Nếu như không phải, vậy thì với thực lực của hắn, nói không chừng có thể đánh ngang tay với lão bản đấy.”
Thích Ngọc Na thấp giọng cảm khái: “Hy vọng không phải kẻ địch của chúng ta, lại nói sao lão bản vẫn còn chưa tới nhỉ?”
Triệu Phong gật đầu, “Hẳn là ngài ấy cũng sắp tới rồi, còn tên kia có phải kẻ địch hay không thì còn phải xem thái độ của đối phương.”
Ánh Vô Song gần như đã hồi phục đến trạng thái tốt nhất, anh ta lên tiếng: “Dưới trụ chống trời dường như có thứ gì đó rất cường đại sắp xuất thế, Nghê Nguyệt Cổ Tinh này đúng là chỗ nào cũng xuất hiện điều quái dị.”
Thần Vũ Ngạo Thiên bị Cố Trường Khanh bóp chết, trong lòng anh ta thoải mái cực kỳ.
“Ai! Mặc kệ phía dưới có giấu cái gì, chúng ta vẫn là quá yếu rồi.” Trương Hổ thở dài một hơi.
“Ta cảm thấy, nếu chủ tu siêu văn mà tự thân các ngươi thức tỉnh, có lẽ sẽ có được kinh hỉ không tưởng.”
Hầu Vương bỗng lên tiếng nhận xét.
Nó nói như vậy tuyệt đối không phải đang làm màu, nó chủ tu là áo giáp Đại Thánh Hắc Ám, tuy rằng không có nhiều tầng nhưng có thể theo chỉ số tiềm năng của nó tăng lên mà sức chiến đấu cũng tăng lên.
Ngoài ra, lúc tu luyện chỉ số tiềm năng, siêu văn tự thân cũng có tiến triển, cho nên nó mới có thể đạt tới tám nghìn sao tiềm năng nhanh như bây giờ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận