Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 357: Hạt Giống Truyền Thừa

Ngu Hạo siết chặt hai tay, suy nghĩ cấp tốc xoay chuyển, ngay sau đó đã quỳ gối trước mặt Cố Trường Khanh.
Lão ngoan ngoãn cầu xin nói: “Tinh đế bệ hạ, xin ngươi tha thứ cho ta! Thương Vương cổ tộc ta nguyện ý gia nhập vào dưới trướng Lam Tinh, trở thành thủ hạ trung thành nhất của Tinh đế bệ hạ!”
Thấy Cố Trường Khanh nheo hai mắt lại.
Ngu Hạo lê đầu gối về phía trước vài bước, tiếp tục cầu xin tha thứ: “Tinh đế bệ hạ, ngươi cũng biết, ta cũng không gây khó dễ gì cho Lam Tinh, đều là kỹ nữ thối tha Đế Khâm Na Tịch kia, đều là ả ta châm ngòi!”
Cố Trường Khanh nhìn những sinh linh kinh hồn chưa định phía sau Ngu Hạo, trên mặt giễu cợt càng tăng.
“Trước sự kiện này, ta vốn định niệm tình mặt mũi lão tổ của tộc ngươi, để cho ngươi một con đường sống, nhưng ngươi cố tình tự tìm đường chết!”
Cố Trường Khanh nhớ tới lão thụ Ngu Thanh, hắn quả thực từng nghĩ, sau khi đi ra thì trừng trị Ngu Hạo một chút, chỉ cần lão ta có thể thành thật nghe lời, mình vẫn có thể tha lão một mạng.
Nhưng mà hiện tại, trong mắt Cố Trường Khanh tràn ngập thất vọng.
Ngu Hạo ngẩng đầu lên, bất an mà phỏng đoán ý tứ của Cố Trường Khanh.
“Thu lưu ta, ta có thể giúp Lam Tinh cùng nhau đối phó với Đế Khâm Na Tịch, còn có Ám Văn, hủy diệt Lam Tinh đều là kế hoạch của hai người bọn chúng, ta cũng không còn cách nào!”
Ngu Hạo tiếp tục cầu xin.
Cố Trường Khanh nhìn lão ta, giọng nói đột nhiên lạnh lẽo: “Vũ Trụ chi thành cũng không nhốt được ta, ngươi cho rằng ngươi làm cái gì ta cũng hoàn toàn không biết?”
Ngu Hạo thấy mềm không được, cắn răng đứng phắt dậy, khuôn mặt dữ tợn quát: “Nếu ngươi đã rượu mời không uống muốn uống rượu phạt, vậy thì cùng chết đi!”
Trong chớp mắt, sinh mệnh lực màu xanh sẫm trên người lão hoàn toàn biến thành màu đen.
Hỏa diễm màu đen từ trên người lão và cả Thương Vương cổ tinh hừng hực bốc cháy.
“A A A!!!”
Ngu Hạo phát cuồng đánh về phía Cố Trường Khanh, ý đồ thiêu đốt ngọn lửa sinh mệnh để cùng thiêu cháy Cố Trường Khanh.
Cố Trường Khanh không hề nhúc nhích, thở dài nói: “Đáng tiếc cho sinh mệnh lực của Ngu Thanh, truyền tới trên người ngươi, toàn bộ đều lãng phí!”
Nói xong hắn mở rộng tay, ấn ký màu xám lóe sáng, sương mù màu xám từ hư không tràn ra, lập tức bao phủ kín kẽ cả bản thể thụ nhân của Ngu Hạo lẫn Thương Vương cổ tinh.
Cố Trường Khanh đứng trong không trung, ấn ký Linh Diễm trên trán quang mang đại thịnh.
Chỉ trong giây lát, ngọn lửa màu xám trắng bao vây toàn bộ thân cây của Ngu Hạo, từ những chỗ nhỏ nhất bức bách hỏa diễm màu đen của lão lùi về bộ rễ.
Đồng thời, ý chí của Tinh Không hung thú pha tạp trong thần hồn của lão đang không ngừng bị tinh lọc.
A!
A A!
Ngu Hạo cực độ thống khổ, thân cây điên cuồng vặn vẹo, mặt người cũng biến thành vỏ cây màu nâu già nua, phần miệng giống như vết sẹo cực lớn bị xé rách, từ bên trong tràn ra hắc khí lan tràn khắp bốn phương tám hướng.
Những sinh linh đang trốn giờ đã là bộ dáng nhận mệnh, sau khi Linh Diễm hóa thành hỏa điểu xẹt qua, bọn họ đều lộ ra vẻ mỉm cười cuối cùng.
Cố Trường Khanh không mềm lòng, mắt lạnh nhìn thần hồn của Ngu Hạo cháy trong thống khổ, hơi thở sinh mệnh tan hết, thân cây hóa thành gỗ mục không có sinh cơ.
Ngay sau đó, Cố Trường Khanh giải trừ giam cầm không gian, thân cây của Ngu Hạo biến thành tro tàn tiêu tán trong thiên địa.
Cùng lúc đó, vài cái không gian giới tử phiêu đãng trên không trung, Cố Trường Khanh lập tức thu giới tử vào bàn tay.
Tạm thời không tra xét đồ trong không gian giới tử, Cố Trường Khanh thúc giục Linh Diễm.
Một lát sau, hắn vươn tay phải ra, bên trên là một đóa hoa sen màu xám trắng nở rộ, ở trung tâm của hoa sen có một quả cầu năng lượng màu xanh biếc hiện ra.
Xanh tươi ướt át, sinh cơ dạt dào, đây mới là sinh mệnh lực thuần túy nhất.
Sinh mệnh lực thuần túy như vậy, nhiều hơn Ngu Thanh lúc dầu hết đèn tắt lưu lại rất nhiều.
Tuy rằng đã hao tổn rất nhiều, nhưng đối với Cố Trường Khanh mà nói vẫn có chút tác dụng rất lớn.
Cố Trường Khanh thu hồi sinh mệnh lực, nhìn thoáng qua Thương Vương cổ tinh đã không khác gì một tinh cầu chết, vung tay lên.
Cổ tinh tồn tại vô số kỷ nguyên đột nhiên nứt ra, vỡ thành mảnh nhỏ, biến thành tro bụi trong vũ trụ, mà Thương Vương cổ tộc từ thời khắc này cũng đã trở thành lịch sử.
Trong đầu Cố Trường Khanh hiện ra hình ảnh lão thụ Ngu Thanh trước khi chết, khe khẽ thở dài, chỉ có thể bày tỏ tiếc nuối với lão.
Giải quyết xong phiền toái này, Cố Trường Khanh cũng không cần lưu lại nữa.
Ngay lúc hắn chuẩn bị rời đi, ở bầu trời phía sau bỗng nhiên xuất hiện dao động của khí tức sinh mệnh mỏng manh.
Cố Trường Khanh nhíu mày, thả thần niệm bay ra ngoài, rất nhanh đã tìm được nơi có khí tức sinh mệnh dao động.
Tại mảnh sao trời hoang vu này, có một hạt giống màu xanh biếc đang trôi lơ lửng, hạt giống còn chưa to bằng một móng tay, nhưng màu sắc xanh biếc trong suốt lại khiến cho không ai có thể bỏ qua.
Cố Trường Khanh cầm nó vào trong tay, thử cảm ứng khí tức sinh mệnh ở bên trên nó.
Hạt giống ấy không có bất cứ dao động thần hồn nào, càng không hề sinh ra linh trí.
“Xem ra, đây là phương thức truyền thừa của bộ tộc Ngu Thanh trong lúc tuyệt cảnh.”
Cố Trường Khanh thầm lẩm bẩm.
Cuối cùng hắn quyết định mang hạt giống này về Lam Tinh, để không uổng phí hắn ở một thời gian tiết điểm nào đó quen biết được Ngu Thanh.
Xem như là cho huyết mạch truyền thừa của Ngu Thanh một chút hy vọng vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận