Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 216: âm Thầm Chừa Một Đường Lui Cho Bản Thân

Trong phòng livestream, nhìn thấy Ngục Hoàng có thể trấn áp được song long của Cố Trường Khanh, tất cả đều sôi trào:
“Ngục Hoàng này cũng quá mạnh rồi đi?”
“Song long này gã cũng có thể trấn áp?”
“Chúng nó vừa rồi còn đáng sợ thế nào chứ, nhưng hiện tại lại bị Ngục Hoàng trấn áp không thể nhúc nhích, thật sự là người mạnh còn có người mạnh hơn, Cố Trường Khanh rốt cuộc cũng đã bị trừng trị rồi sao?”
“Không hổ là Ngục Hoàng, thực lực này quả thực rất khủng bố!”
Cố Trường Khanh tự nhiên sẽ không chú ý đến livestream, giương mắt nhìn Ngục Hoàng đang vô cùng tự tin, nhàn nhạt nói: “Ếch ngồi đáy giếng, đầu óc ngươi có vẻ có vấn đề, Hộ Tinh đại trận của Siêu Thần Cổ Tinh ngươi có thể ngăn được sao? Vì sao phải đi ra chịu chết?”
Hắn nhìn chằm chằm người sau giống như nhìn một tên ngu xuẩn.
Arghhh…
Bang Bang! Phanh!
Hắn vừa dứt lời, song long cũng trong lúc đó phá vỡ hoàn toàn trói buộc của dây xích trật tự Hắc Ngục, sau đó trở về phía sau Cố Trường Khanh.
Cơ thể Ngục Hoàng chấn động, ánh mắt lộ vẻ kinh sợ.
“Thẳng thắn mà nói, một kẻ nhãi nhép như ngươi, ta chỉ cần nâng tay là có thể bóp chết.”
Cố Trường Khanh lạnh nhạt nói: “Thật không biết ngươi lấy dũng khí từ đâu mà dám đối mặt với ta.”
Oanh!
Dứt lời, không trung dưới chân hắn như bị nứt ra, nháy mắt biến mất tại chỗ.
Giống như xuyên qua không gian, hắn hiện thân ngay tại gần chỗ của Ngục Hoàng, bàn tay được bao trùm bởi Tử Thần đế giáp nâng lên bóp chặt cổ gã, sau đó lực lượng Tử Thần vô hạn trong lòng bàn tay hắn bùng nổ, ầm một tiếng đánh vỡ tung đế giáp mà Ngục Hoàng đang mặc.
. . .
Bàn tay được bao trùm bởi Tử Thần đế giáp của Cố Trường Khanh hung hăng bóp lấy cổ của Ngục Hoàng, đồng thời đánh vỡ đế giáp cả người gã.
“Đây… Ngục Hoàng sao lại không chịu nổi một kích như vậy?”
“Ha ha! Cố Tinh chủ này thật sự là mạnh vô địch luôn, giống như hắn nói vừa rồi, Ngục Hoàng có thể ngăn cản được chủ pháo của Siêu Thần Cổ Tinh sao?”
“Gã khẳng định không ngăn được, ta cho rằng sở dĩ gã dám ra đây là bởi vì nghĩ Cố Tinh chủ vừa rồi đối kháng với Hộ Tinh đại trận đã bị tiêu hao rất lớn, vì vậy muốn lợi dụng lúc người khác khó khăn.”
“Đúng, chắc chắn là gã nghĩ như vậy, nhưng lại không ngờ rằng Cố Tinh chủ vẫn đang ở trạng thái đỉnh cao, cười chết ta.”
“Trước đó mấy người vẫn luôn nói Cố Tinh chủ không được đâu? Đi ra nói chuyện đi chứ, sao đều trở thành rùa rút đầu rồi?”
Vô số sinh linh xem trực tiếp nhìn thấy cảnh tượng này, nhìn thấy Cố Trường Khanh cường thế trấn áp Ngục Hoàng, tất cả đều sôi trào.
“Ngục Hoàng cũng không được?”
Sâu bên trong Siêu Thần Cổ Tinh, Đế Khâm Na Tịch nằm trong lòng Thần Vũ Trường Không, trên khuôn mặt nhợt nhạt tràn ngập chua xót.
“Đáng chết, chuẩn bị trùng động truyền tống chạy thôi!”
Thần Vũ Trường Không thấy một màn như vậy, không nói hai lời mở ra trùng động truyền tống thông tới Thần Vũ Cổ Tinh.
Nhưng vì cách nhau quá xa nên cần thời gian vài phút.
Ông ta không biết Cố Trường Khanh liệu có cho mình cơ hội này hay không.
Chỉ có thể hy vọng Ngục Hoàng vẫn còn con bài chưa lật.
Bọn họ cũng chưa từng nghĩ đến sẽ có kết cục này, không dự đoán được Cố Trường Khanh chỉ trong thời gian ngắn ngủi chưa đến một tuần mà đã trưởng thành tới một bước có thể tung hoành khắp nơi thế này.
Tần Đế bị trói trên tế đàn không nói lời nào, biết hiện tại không thể ngăn cản bọn họ, nếu không có thể ông ta sẽ bị chúng giết chết rồi mới bỏ chạy.
Nhìn thấy sự mạnh mẽ của Cố Trường Khanh, trong lòng ông ta vô cùng kích động.
“Ba mẹ, chúng ta phải đi sao?”
Đúng lúc này, con gái của bọn họ là Thần Vũ Tuyết Oánh bay tới, vừa rồi cô ta nhận được tin tức mà phụ thân gửi tới, tràn đầy tuyệt vọng nói.
“Ừm, đá phải tấm sắt rồi, đi tìm ông bà của ngươi!”
Vẻ mặt Thần Vũ Trường Không khó coi.
“Chúng ta… vì sao luôn muốn đối nghịch với Cố Tinh chủ?”
Thần Vũ Tuyết Oánh nhìn dáng người cao lớn nhấc theo Ngục Hoàng đang đứng trên bầu trời bên ngoài, vô cùng khó hiểu nói.
Nói thật, cô ta không có chút địch ý nào với Cố Trường Khanh, ngược lại có chút sùng bái người đàn ông này.
Cô ta rất khó hiểu, ba mẹ vì sao phải làm ầm ĩ với hắn đến mức này.
“Ngươi không hiểu!”
Đế Khâm Na Tịch quát lớn, nhìn thoáng qua cánh cửa trùng động truyền tống còn đang ngưng tụ, lại nhìn ra bên ngoài.
“Được rồi!”
Thần Vũ Tuyết Oánh trầm mặc.
Đế Khâm Na Tịch tàn nhẫn nói: “Đi, giết Tần Đế!”
“Chuyện này…”
Thần Vũ Tuyết Oánh khó khăn nói.
“Thế nào? Không dám?”
Đế Khâm Na Tịch vốn tâm tình không tốt, lạnh lùng nhìn con gái mình.
“Không, không phải!”
Trong lòng Thần Vũ Tuyết Oánh chua xót, đi tới gần Tần Đế đang bị trói trên tế đàn.
“Xin lỗi, Tần Đế tiền bối!”
Nói xong, cô ta lấy ra một thanh chủy thủ, vù một tiếng, mạnh mẽ đâm vào ngực Tần Đế.
“Aaaa…”
Tần Đế ho ra một ngụm máu tươi, cười lạnh một tiếng rồi rũ đầu xuống, mất hết sinh cơ.
Thần Vũ Tuyết Oánh khẩn trương nhìn Tần Đế một cái, thầm nghĩ: “Tần Đế tiền bối, ta cứu ngươi một mạng, hy vọng đến lúc đó ngươi cũng có thể cứu ta một mạng.”
Cô ta vẫn chưa đâm vào tim của Tần Đế, mà là do thanh chủy thủ này khá đặc biệt, khi tiến vào cơ thể của một sinh linh, có thể khiến cho đối phương lâm vào trạng thái chết giả một thời gian.
Thần Vũ Tuyết Oánh làm như vậy, hoàn toàn là vì muốn để lại cho mình một con đường sống.
Cô ta không có thù hận gì với Cố Trường Khanh, đối với tộc nhân của Lam Tinh cũng không.
Bạn cần đăng nhập để bình luận