Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 225: Ba Ba Địch Á

“Đại lão, ngài nhất định phải đứng vững đấy!”
“Ngay cả hắn cũng không ngăn nổi thì chúng ta càng không có hy vọng!”
“Xong rồi, Tinh Không cự thú thoát khỏi xiềng xích rồi, chạy mau!”
Vô số thần văn giả hóa thành kinh hồng, chạy tán loạn tứ phía.
Cũng có người ở lại, ánh mắt kiên định nhìn Cố Trường Khanh giống như định hải thần châm.
Ở một nơi trong vũ trụ, một người phụ nữ thướt tha khoác áo choàng nghiến răng nghiến lợi nhìn bóng dáng cao lớn trên bầu trời kia.
“Cố Trường Khanh, ngươi đi chết đi, chết dưới sự tàn sát của Tinh Không cự thú đi!”
Nhưng mà cho dù thù hận có làm bà ta đỏ mắt thì bà ta cũng không dám lộ ra thêm chút nào.
Bà ta sợ bị hắn bắt được.
Chính mình muốn thiên đao vạn quả hắn, nhưng hắn sao lại không muốn băm bà ta thành nghìn mảnh chứ.
Rống! Rống!
Tinh Không cự thú vặn vẹo cơ thể, khiến cho không gian nứt ra khe nứt vô tận.
Sất!
Từng tia lôi điện màu tím đen theo khe nứt của không gian tuôn ra tàn sát bừa bãi xung quanh.
Máu trong người Cố Trường Khanh sôi trào, thần quang của áo giáp chung cực bùng lên.
Tinh Không cự thú, quả nhiên vô cùng mạnh mẽ.
Nếu có thể thu phục nó, sau đó quét ngang vũ trụ, hủy diệt vạn tộc cũng trở nên dễ dàng.
Quỷ văn dưới hình thức chung cực, ánh mắt song long lạnh như bằng nhìn chằm chằm vào con quái vật khổng lồ trước mặt, tử khí vô biên vô hạn lan tràn khắp bầu trời.
Sự đối chọi của sức mạnh cũng lên tới đỉnh điểm.
Tinh vực bằng mắt thường có thể thấy được đang sụp đổ từng mảng từng mảng lớn, từng cái hắc động bạo ngược lần lượt xuất hiện, như chắn nuốt tất cả.
“Đây thực sự là lực lượng mà thần văn giả có thể có sao?”
“Tây vũ trự từ khi nào lại xuất hiện một kẻ mạnh như vậy?”
“Chẳng lữ là đại lão của cổ tộc ẩn thế nào đó?”
“Tiềm lực thế này trước giờ chưa từng có, ta dám nói hắn chính là người mạnh nhất Tây vũ trụ, có ai phản đối không?”
Lời này vừa nói ra khiến cho thần văn giả trong vũ trụ đều đồng ý.
Thực lực vĩnh viễn là minh chứng tốt nhất.
Không phục, không phục thì ngươi cũng có thể đối đầu chính diện với Tinh Không cự thú đi, dám không?
“Hừ, chẳng qua chỉ là một con Tinh Không cự thú mà thôi, có cái gì giỏi đâu!”
“Người nào nói khoác mà không biết ngượng thế?”
“Thật sự là có kẻ ngu như vậy sao, nếu không có gì giỏi thì ngươi lên đi!”
Đám thần văn giả đều đang tìm kiếm giọng nói vừa rồi là của ai.
“Ha ha, cười chết ta, một thằng nhóc cấp sáu mươi có ba mươi tầng đế giáp cũng dám ăn nói khoác lác như thế, sợ là ngươi còn chưa có cai sữa đi!”
Đám thần văn giả nhìn chằm chằm vào một thanh niên có đôi mắt màu trắng, mái tóc màu vàng kim, lúc này cậu ta đang lộ ra vẻ mặt không phục mà nhìn Cố Trường Khanh đang giằng co với Tinh Không cự thú.
Bên người thanh niên là một thiếu nữ tuyệt sắc còn nhỏ hơn một chút.
Tu vi của cô gái lại càng thấp hơn một chút, chỉ có cấp bốn mươi mốt, đế giáp hai mươi ba tầng.
Hai người này ăn mặc sang trọng, tướng mạo bất phàm.
Tất nhiên là vãn bối của một thế lực lớn hoặc cổ tộc nào đó.
Nhóm thần văn giả nhìn thấy chẳng qua là hai đứa nhỏ, cũng lười phản ứng.
Đối với những người trẻ tuổi như vậy, nhóm thần văn giả phần lớn đều có thể trốn xa bao nhiêu thì tốt bấy nhiêu.
Để tránh bỗng nhiên không hiểu sao bị dính vào phiền toái vô cùng vô tận.
Hơn nữa hai người này mới lớn như vậy đã có mặt tại bên ngoài Vũ Trụ chi thành mà ngay cả chút sợ hãi cũng không có.
Có thể biết gần đây tuyệt đối có đại năng đang âm thầm bảo vệ.
Vẫn là không đi tìm phiền toái thì hơn.
Nhưng mà không chủ động tìm phiền toái, phiền toái sẽ chủ động tìm ngươi.
Cô gái thoạt nhìn cả ngươi vô hại kia bỗng nhiên lôi kéo cánh tay thanh niên, giọng nói nũng nịu giận dỗi nói: “Ngu Thành ca ca, những người này thật đáng ghét, bọn họ cười nhạo chúng ta!”
“Thiên Giác muội muội, những thứ tép riu này, quan tâm bọn chúng làm gì!”
Thanh niên tên Ngu Thành hưởng tụ ôm bả vai cô gái, vẻ mặt kiêu căng nhìn đám thần văn giả ở đây, giống như đang nhìn những con côn trùng thấp hèn nhất.
“Ngươi nói gì? Ngươi nói lại lần nữa?”
Có thần văn giả tính tình nóng nảy bùng nổ thần văn ngay tại chỗ, áo giáp đen nhánh bao phủ cơ thể, đằng đằng sát khí nhìn một đôi nam nữ kia.
“Áo giáp Hắc Ám Hành Hình Giả, người kia vậy mà lại là Ba Ba Địch Á a a a a…”
“Là thợ săn nổi danh tinh tế Ba Ba Địch Á?”
“Chính là hắn ta, không ngờ hắn ta cũng tới Vũ Trụ chi thành này!”
“Hai đứa trẻ này đụng tới Ba Ba Địch Á, chỉ sợ là phải chịu tội rồi!”
Nhóm thần văn giả đều đang nghị luận.
Tính cách Ba Ba Địch Á khá nóng nảy, nhưng lại không tham giết người, theo như bọn họ thấy, đôi nam nữ này nhiều nhất là chịu một chút giáo huấn, tính mạng thật ra không đáng lo.
“Nói lại một lần thì sao? Các ngươi chính là một đám nhãi nhép!”
Ngu Thành tiếp tục oán hận nói.
“Ta sẽ thay người lớn trong nhà ngươi giáo huấn đứa không biết trời cao đất rộng như ngươi!”
U quang màu đen trong tay Ba Ba Địch Á hiện lên, lập tức cả người hóa thành một làn sương rồi biến mất.
Ngay sau đó hiện ra ngay trước mặt Ngu Thành cùng Thiên Giác, u quang màu đen phóng về phía hai người.
“Nhớ kỹ về sau ra khỏi cửa quản cho tốt cái miệng của mình, các ngươi không biết mình đã đắc tội với dạng người gì đâu!”
Mắt thấy u quang sắp chạm vào mặt Ngu Thành, Ngu Thành vẫn không hề động đậy, trong ánh mắt tựa hồ còn tràn ngập ý giễu cợt.
“Ồ?”
Trong lòng Ba Ba Địch Á sinh ra dự cảm không tốt, đối phương đối mặt với công kích của mình mà không hề sợ hãi, thậm chí ngay cả trốn cũng lười trốn, nếu không phải ngu thì chính là có đủ thực lực.
Nhưng mà còn chưa đợi hắn ta lùi lại, một luồng hồng quang như dải lụa trắng bạc lập tức bao trùm lấy Ba Ba Địch Á.
A a a a a…
Trong hồng quang, Ba Ba Địch Á giống như đang bị mạnh mẽ thiêu đốt, cả người đang nhanh chóng hòa tan.
Một lát sau, Hắc Ám Hành Hình Giả: Ba Ba Địch Á nổi tiếng ở Tây vũ trụ đã bị hòa tan đến mức vụn cũng không còn.
Bên tai nhóm thần văn giả vẫn còn quanh quẩn tiếng kêu thảm thiết của Ba Ba Địch Á.
Ực!
Mọi người không nhịn được nuốt nước bọt.
Thủ đoạn tàn bạo bậc này, thật khiến lòng người lạnh lẽo.
Nhưng mà càng khiến bọn họ hoảng sợ chính là.
Một thần văn giả gần cấp chín mươi chín như Ba Ba Địch Á, chỉ một đạo hồng quang hòa tan thần văn giả gần cấp chín mươi chín, thậm chí ngay cả cơ hội đánh trả cũng không có.
Vậy thì người ra tay mạnh đến mức nào?
Bạn cần đăng nhập để bình luận