Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 373: Huynh Đệ Đồng Tâm, Đều Chưa Tới Bốn Vạn…

Y Toa Bối Nhĩ không chống lại được sức hấp dẫn trước việc có thể đề thăng thực lực, cô đã nhớ không rõ lần trước tăng tới cấp bốn mươi hai là chuyện diễn ra từ khi nào.
Vì những ngày tháng dốc sức làm việc cho nền tảng Hồ Á, cô thậm chí đã quên mất thân phận thần văn giả của mình, giống như một hạt bụi trôi nổi giữa các vì sao trong vũ trụ.
Trong lúc sinh linh vũ trụ sinh tử luân phiên, ảo tưởng đến một góc nào đó trong vũ trụ có một cổ bảo vì mình mà tồn tại, rồi cũng sẽ có một ngày, cô sẽ tự mình đi vào đó.
Lại nhìn về phía hư vô trong bảo hộp thời gian, cô cảm thấy, hình dáng của cổ bảo cũng chỉ đến thế mà thôi!
Nghe được lời của Cố Trường Khanh, cô mở ra không gian giới tử, lấy ra vài kết tinh thần văn lực, dùng tâm cảm nhận lực lượng trong đó.
Cơ hội ở ngay trước mắt, cô cuối cùng cũng có thể không hề cố kỵ mà tăng lên thực lực của mình!
Y Toa Bối Nhĩ cung kính khom người với Cố Trường Khanh, sau đó tìm một góc ngồi xuống, thử hấp thu lực lượng trong kết tinh.
Theo thần văn lực của cô mở ra, Cơ Giới đế giáp màu xanh trắng trên cơ thể cũng tỏa ra ánh sáng đủ màu sắc.
Có lẽ là đã kiềm chế quá lâu, lúc này phóng thích ra càng là hậu tích bạc phát.
Lại thêm kết tinh thần văn lực có hiệu quả rõ ràng, rất nhanh, chỉ vài phút sau, Y Toa Bối Nhĩ đã tăng lên một cấp.
Chỉ trong mười phút ngắn ngủi, cô lại tiếp tục nghênh đón lần đột phá thứ hai.
Cố Trường Khanh cũng rất kinh ngạc, theo tốc độ tăng lên này, thần văn của Y Toa Bối Nhĩ sẽ tăng tới cấp nào?
Lúc này không chỉ Cố Trường Khanh mà cả bản thân Y Toa Bối Nhĩ cũng rất muốn biết, khi thần văn lực của mình tăng lên tới một mức đủ mạnh, Cơ Giới Chi Tâm khi ấy sẽ đem đến kinh hỉ ra sao.
Cấp bốn mươi hai đã có thể khiến cho tốc độ vận hành của quang não tăng lên rất nhiều, nếu chính mình mạnh hơn, lại thử lần nữa, vậy tốc độ tính toán của cả nền tảng Alpha có phải sẽ sáng tạo ra một kỷ lục mới hay không?
Người phụ nữ như vậy, thật sự là khó tìm.
Bất tri bất giác, trong bảo hộp thời gian đã trôi qua hai ngày.
Lúc mấy người Trương Hổ tiến vào trong bảo hộp thời gian, trên trán Y Toa Bối Nhĩ đã ứa ra mồ hôi, tóc mai hơi rối dính trên tai, nhìn có vẻ vô cùng ra sức.
“Lão đại, khó trách lần này ngươi không đợi chúng ta, thì ra là mang theo tiểu mỹ nữ như vậy cùng vào trước, hưởng thụ thú vui của việc cô nam quả nữ ở chung sao?”
Trương Hổ chân còn chưa đứng vững đã nở nụ cười đê tiện, trêu ghẹo mà nói.
Cố Trường Khanh hơi liếc y một cái, còn chưa đợi hắn mở miệng, Chu Tước đã đá một cước lên mông Trương Hổ.
Cô làm bộ tức giận mắng: “Lão đại là người như vậy à? Ngươi đúng là miệng chó không phun được ngà voi!”
Triệu Phong chính trực phản bác Chu Tước: “Hổ Tử là Hổ, muốn phun cũng là phun răng hổ, để y phun ngà voi cũng quá làm khó y rồi!”
Mọi người cười đùa với nhau, Y Toa Bối Nhĩ đã âm thầm dựa theo ấn tượng phân tích số liệu trước đó của mình, đối chiếu bọn họ với những chỉ số tiềm năng kia.
Trên gương mặt tinh xảo quyến rũ lộ ra ý cười chân thành.
Nhưng vì phân tâm khiến cho thần văn lực trên kết tinh có chút bất ổn, cô lập tức chấn chỉnh tinh thần, tập trung tinh lực, không tiếp tục nghe bọn họ nói nhảm nữa.
Náo nhiệt qua đi, tươi cười trên mặt đám người Trương Hổ thu lại, nghiêm túc vây quanh bên cạnh Cố Trường Khanh.
Lúc này Cố Trường Khanh gọi mọi người vào bảo hộp thời gian, khẳng định là có liên quan tới tu luyện.
Tăng lên thực lực là việc mà mỗi thần văn giả đều vô cùng khát vọng.
Nhất là sau khi trải qua trận chiến khốc liệt để bảo vệ Lam Tinh cách đây không lâu, bọn họ càng hy vọng mình mạnh hơn một chút, như vậy mới có thể vì lão đại chia sẻ chút áp lực.
Chỉ cần nghĩ tới có thể trợ giúp lão đại, có mạnh lên bao nhiêu bọn họ cũng thấy chưa đủ.
Nhận thấy được quanh thân Y Toa Bối Nhĩ có thần văn lực tinh thuần bắt đầu khởi động, bọn họ đều hăm he chuẩn bị làm một trận lớn.
Trương Hổ bỗng nhiên có chút tò mò hỏi: “Lão đại, hiện tại thực lực của ngươi rốt cuộc là bao nhiêu, chỉ số tiềm năng đột phá mấy vạn rồi?”
Tuy rằng vấn đề này có chút đường đột, nhưng mỗi người nơi này cũng đều muốn biết đáp án.
Ngay cả Y Toa Bối Nhĩ vừa mới ổn định tâm thần, đang phải tập trung tinh thần hấp thu kết tinh thần văn lực cũng muốn nghiêng tai lắng nghe.
Lúc nền tảng Hồ Á phân tích chỉ số tiềm năng cũng không thể có được kết quả của Cố Trường Khanh, điều này càng khiến cô tò mò, người đàn ông tung hoành cả vũ trụ này, rốt cuộc mạnh đến mức nào.
Cố Trường Khanh cũng không định giấu giếm thực lực của bản thân.
Đối với mấy thủ hạ của mình, một mặt là không cần thiết phải giấu giếm, biết người biết ta, không thù ghét lẫn nhau, đây chính là phương thức mà hắn đối xử với các huynh đệ của mình.
Mặt khác, Cố Trường Khanh cảm thấy cần phải cho bọn họ một chút chấn nhiếp.
Giờ phút này, mấy người Trương Hổ, Thích Ngọc Na, tùy tiện một người đi ra cũng đã gần như là tồn tại vô địch, thời gian càng dài sẽ khó tránh khỏi kiêu ngạo tự mãn, cho rằng bản thân thật sự giống như ngoại giới thổi phồng.
Cố Trường Khanh đảo mắt quá trên mặt mọi người, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Không có bao nhiêu, chỉ số tiềm năng hiện tại của ta chưa tới bốn vạn.”
Vốn đã chuẩn bị tốt để nghe đáp án, nhưng hắn vừa nói ra, Trương Hổ không nhịn được mà vỗ ngực cười ha ha.
“Lão đại, thật trùng hợp, chỉ số tiềm năng của Hổ Tử ta cũng chưa được bốn vạn!”
Thật không phải muốn so với Cố Trường Khanh, y chỉ cảm thấy thực lực của mình với lão đại càng ngày càng gần, quan hệ cũng có vẻ ngày càng thân thiết.
Nếu thứ hạng đứng gần nhau hơn, vậy thì cũng không khác gì ngủ chung cùng nhau trong một ổ chắn.
Nụ cười của Trương Hổ thật sự có chút buồn cười, chọc cho mấy người Thích Ngọc Na và Triệu Phong cũng theo đó mà ồn ào.
“Ha ha ha, lão đại, làm huynh đệ lâu rồi chính là phải có ăn ý như vậy, chúng ta cũng đều chưa tới bốn vạn.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận