Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 75: Cường Giả Hợp Tác, Tàn Nhẫn Xuống Tay Với Ma Minh (2)

“Luyện Ngục: Mẫn Diệt Chi Phong!”
Sau khi Triệu Phong tới gần bản thể của đại thụ ở khoảng cách ba mét, siêu văn Diêm La khủng bố quanh thân phi nhanh, ánh sáng của Diêm La Trấn Hồn Thương trong tay cũng trở nên rực rỡ, lực lượng kinh khủng giống như đến từ mười tám tầng địa ngục, mơ hồ còn có thể nghe thấy được tiếng ác quỷ đang rít gào ai oán, xuyên qua khoảng không tấn công thẳng vào bản thể cực lớn của đại thụ.
“Nhân loại, các ngươi sớm muộn gì cũng có ngày bị diệt sạch!”
Trong cơ thể đại thụ lúc này bỗng truyền ra một tiếng rống to đầy phẫn hận.
“Có bị diệt sạch hay không thì ngươi cũng không nhìn thấy được cảnh tượng đó!”
Triệu Phong hừ lạnh một tiếng.
Xì xì.
Ầm ầm!
Một kích này nhanh không gì sánh kịp, mũi nhọn của cây thương mạnh mẽ xỏ xuyên qua thân cây cứng rắn to lớn của nó, mũi nhọn xuyên thẳng ra ngoài, ầm ầm phá hủy hết cả mặt đất trong phạm vi mười dặm, năng lượng kinh khủng như gió lốc quét ngang cả không gian, khiến cho thành phố đã bị tàn phá trước mắt càng trở nên tàn tạ hơn.
Ầm ầm ầm!
Thanh âm của cây đại thụ đứt đoạn, cả cơ thể nó đổ mạnh xuống mặt đất.
“Đội trưởng uy vũ!”
Nhìn cây đại thụ hoàn toàn gục ngã, nhóm chiến sĩ siêu văn phấn khởi tiến lên chúc mừng.
. . .
“Tên này mạnh thật đấy!”
Cách đó vài dặm, một nhóm hai mươi người đang trốn sau một đống phế tích cao đến trăm mét.
Thực lực mạnh mẽ mà Triệu Phong vừa biểu hiện ra khiến bọn họ vô cùng khiếp sợ.
“Chết tiệt! Để ta phụ thể áo giáp vào thì cũng chưa chắc có thể đánh lại.”
Khuê Sơn cũng đang ở đây, thế nhưng vì sợ bị phát hiện nên anh ta không mặc vào áo giáp siêu văn, bấy giờ Khuê Sơn cũng vì thực lực mạnh mẽ của Triệu Phong mà cảm khái không thôi, xem ra đối phương thật sự khó giải quyết.
Cô gái loli tóc xanh thấp giọng phản bác: “Còn có ta mà, sợ cái gì? Đám người đại ca sắp tới rồi, đi thôi, đi gặp bọn họ một chút!”
Vù!
Nói xong, cô ta liền phụ thể áo giáp Hạn Bạt lên người.
Áo giáp dữ tợn đáng sợ màu đen xám xuất hiện, độ ấm nơi đây bỗng chốc tăng vọt lên, mọi người thấy thế thì đều phủ kín áo giáp lên cơ thể.
“Ai?”
Triệu Phong mới vừa đào ra viên tinh hạch bát giai hậu kỳ thì bỗng nhiên cảm nhận được gần đó có hơi thở của áo giáp siêu văn, anh ta xoay người nhìn về nơi truyền tới hơi thở đó.
Chín chiến sĩ Ác Ma cũng đều đề phòng nhìn sang.
Đập vào mắt chính là bóng dáng đáng sợ và dữ tợn của Hạn Bạt, cùng với từng làn hơi nóng đang phả vào mặt.
. . .
Triệu Phong nhìn về phía đám người đang đi tới, nhất là cô gái mặc áo giáp Hạn Bạt, không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là đám người vẫn luôn theo dõi bọn họ.
Triệu Phong trầm giọng mở miệng: “Các ngươi la ai? Vẫn luôn âm thầm theo dõi đội ngũ của Ma Minh chúng ta mấy tháng nay, cuối cùng không nhịn nổi nữa mà xuất hiện rồi sao?”
“Bọn ta chính là người đến lấy mạng các ngươi!”
Loli tóc xanh Lam Manh Manh mở miệng, nhiệt độ áo giáp Hạn Bạt phủ kín thân thể càng ngày càng cao, ánh sáng trong lòng bàn tay hiện lên, xuất hiện một thanh chủy thủ dài khoảng năm, sáu mươi cm.
Khuê Sơn ở đằng sau cô ta mặc một chiếc áo giáp Địa Long dày nặng.
Hơn mười tên đàn em đều mặc áo giáp Long Xà, nhìn chằm chằm đám người Triệu Phong giống hệt như đang quan sát con mồi của mình.
“Mấy con chuột giấu đầu lòi đuôi, có dám báo ra tên các ngươi là gì, đến từ thế lực nào hay không?”
Triệu Phong muốn làm rõ thân phận của đám người trước mắt, nếu như hôm nay có thể may mắn thoát khỏi thì ngày sau anh ta nhất định sẽ bảo lão bản tìm tới cửa tiêu diệt toàn bộ bọn chúng.
Hiện tại anh ta chỉ còn lại một nửa sức lực, biết rõ không thể địch lại cô nàng Hạn Bạt và tên áo giáp Địa Long kia.
Lát nữa chỉ có thể cố gắng mở đường máu mà đào tẩu.
Tuyệt đối không thể để mọi người liều mạng tham chiến.
“Một kẻ sắp chết thì không cần biết nhiều như vậy làm gì, các ngươi cứ chịu chết đi là được!”
Oanh!
Lam Manh Manh không nói nhiều, vừa dứt lời liền dũng mãnh xông lên giết về phía Triệu Phong ngay lập tức.
“Chia ra chạy, ai có thể chạy được thì cứ chạy đi!”
Triệu Phong vội hét lên một tiếng, không hề do dự mà dùng tốc độ nhanh nhất đào thoát.
Chín vị chiến sĩ Ác Ma nghe thế thì cũng cấp tốc tỏa ra bốn phía.
“Đuổi theo, đừng cho bọn chúng chạy!”
Khuê Sơn quát lớn, nhanh chóng đuổi theo một người trong số đó.
Những người khác cũng chia nhau ra, dùng tốc độ nhanh nhất đuổi theo những chiến sĩ Ác Ma còn lại.
“Ngươi chạy không thoát đâu!”
Lam Manh Manh bám sát Triệu Phong, hai người ở trên không trung một chạy một đuổi, tốc độ nhanh đến kinh người.
“Chết cho ta!”
Khuê Sơn nhấc thanh chiến đao cực lớn lên, với thực lực của anh ta thì chỉ trong vài hơi thở đã đuổi kịp một vị chiến sĩ Ác ma, Khuê Sơn vung đao lên, không chút do dự chém tới.
“Các ngươi đừng hòng được chết tử tế!”
Ầm ầm!
Một tiếng nổ lớn vang vọng, vị chiến sĩ Ác Ma đã bị Khuê Sơn dùng một đao mạnh mẽ chém chết.
Thực lực lục giai, làm sao có thể địch lại Khuê Sơn đang ở thất giai trung kỳ.
Giết chết một người xong, Khuê Sơn liền đổi hướng đuổi theo một vị chiến sĩ Ác Ma khác.
“Khốn kiếp, nếu như lão bản tra ra thân phận của đám người các ngươi thì nhất định sẽ khiến các ngươi muốn sống không được mà chết cũng không xong.”
Triệu Phong đang phóng nhanh như chớp trên bầu trời phát hiện sự sống của một người anh em trong đội đã biến mất, anh ta liền nhịn không được, phẫn nộ hét lên.
Đều là huynh đệ vào sinh ra tử bấy lâu, trong lòng Triệu Phong lúc này hệt như bị cứa một nhát, căm hận đến nỗi muốn xoay người quay trở về liều mạng với bọn chúng.
Nhưng lý trí nói cho anh ta biết, bản thân mình không thể nào chết một cách vô ích tại nơi này được.
Triệu Phong liều mạng thiêu đốt siêu văn, bùng nổ tốc độ nhanh hơn nữa để chạy trốn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận