Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 365: Thành Ý Của Mã Khắc Thụy Lâm

Một lát sau, trên người Cố Nghiên Nghiên hiện ra một bộ váy dài màu mực.
Trên váy dài là hàn băng liệt diễm, thần lôi huyết sắc, cùng với âm dương chi khí đang không ngừng lưu chuyển, mà đây đúng là Diêm Thần đế giáp của cô bé.
Diêm Thần đế giáp lúc này vậy mà đã đạt tới cấp hai mốt, Cố Trường Khanh không khỏi cảm khái, con gái mình vừa mới thức tỉnh thần văn lực mà đã ngay trong ngày đạt tới cấp hai mươi mốt, thiên phú này, cho dù là hắn cũng phải ghen tị ba phần!
Trong mắt Cố Nghiên Nghiên, những cái này đều giống như là quà mà ba ba tặng cô bé.
“Bẹp!”
Cố Nghiên Nghiên ôm lấy mặt Cố Trường Khanh, hôn mạnh lên đó một cái, cái đầu nho nhỏ dùng sức dụi đầu vào trong ngực hắn.
“Cảm ơn ba ba!”
Tiểu nha đầu cảm nhận được sự quan tâm tới từ phụ thân, hiểu chuyện mà nói.
Cố Trường Khanh điểm lên chóp mũi bé, cưng chiều mà xoa đầu nhỏ của bé.
Lâm Nguyệt Dao nhanh chóng làm xong một bàn đồ ăn, đến phòng ngủ mở cửa, nhìn thấy cha con hai người vừa nói vừa cười, khuôn mặt cũng theo đó mà xán lạn hẳn lên.
“Lão công, Nghiên Nghiên, mau tới ăn cơm!”
Cố Nghiên Nghiên nhảy xuống đất, kéo tay Cố Trường Khanh đi về phía nhà ăn.
Ba người ngồi trên bàn ăn, không khí ấm áp trên bàn ăn lại đậm thêm vài phần.
Cố Nghiên Nghiên nhìn hai người, lại nhíu mày hỏi: “Ba ba ma ma, tiểu di đâu rồi?”
Tay cầm đĩa rau của Lâm Nguyệt Dao nháy mắt khựng lại, vừa rồi đầu óc đều là hai cha con, đã quên mất muội muội.
Hơn nữa lúc Hoàng Đế và Trương Hổ bọn họ rời đi, chính mình hình như cũng không quá chú ý.
Nghĩ đến đây, nàng áy náy đáp: “Lão công, đều do ta không tốt, không để ý tới mọi người…”
“Không sao.” Cố Trường Khanh đặt bát xuống, xoa đầu Nghiên Nghiên, đoạn bảo: “Các ngươi ăn trước đi, ta đi gọi cô ấy tới đây.”
Mấy người Hoàng Đế chắc chắn sẽ không xuất hiện vào lúc này, Cố Trường Khanh hiểu rất rõ tâm tư bọn họ.
Còn về em vợ Lâm Thủy Dao, so với mấy người họ thì vẫn có đôi chút không khác biệt.
. . .
Lâm Thủy Dao ở nhà đối diện, Cố Trường Khanh vừa muốn gõ cửa thì cửa đã bỗng nhiên mở ra.
Bốn mắt nhìn nhau, khuôn mặt được trang điểm tỉ mỉ của Lâm Thủy Dao bỗng nhiên nổi lên một tầng đỏ ửng.
“Tỷ phu, sao ngươi lại tới đây, Nghiên Nghiên hiện tại thế nào rồi?”
Lâm Thủy Dao chỉ cảm thấy hô hấp khó khăn.
Vội vàng lùi sang một bên, co quắp bất an mà xoay người sang chỗ khác, lắp bắp hỏi.
Vừa rồi ở trong nhà, Cố Trường Khanh chỉ lo cứu Nghiên Nghiên, không hề chú ý tới cô.
Lúc này thoáng nhìn, bỗng nhiên phát hiện bộ dáng của cô so với trong ấn tượng của mình đã kiều mị hơn một chút.
Cố Trường Khanh không đi vào, đứng ở cửa nói: “Nghiên Nghiên không sao, tỷ tỷ ngươi làm một bàn đồ ăn, đang chờ ngươi đấy.”
Lâm Thủy Dao nhỏ giọng nói: “Tỷ phu, một nhà ba người các ngươi khó có được đoàn tụ, ấm áp mà ăn một bữa cơm, ta ra chặn ngang làm gì chứ.”
Nếu như vẻ ngại ngùng có thể xếp hạng, Lâm Thủy Dao còn cao hơn tỷ tỷ mình nhiều, nhưng sự ngại ngùng này lại mang theo vào phần khiến người thương xót, Cố Trường Khanh cũng có chút không đành lòng.
“Cái gì mà chặn ngang, lúc ta không có ở đây đều là ngươi chăm sóc họ, ngươi cũng là người nhà của chúng ta.”
Nói xong đã kéo Lâm Thủy Dao ra ngoài, “cạch” một tiếng đóng cửa lại.
Lâm Thủy Dao còn muốn cự tuyệt, nhưng liếc thấy hắn hình như quả thực không xem mình là người ngoài, đáy lòng lại cười trộm, theo hắn đi vào.
Cố Nghiên Nghiên vừa thấy cô vào cửa đã ôm lấy cô, gọi tiểu di tiểu di không ngừng miệng.
Lâm Nguyệt Dao áy náy mà đứng dậy khỏi chỗ ngồi, nói: “Thủy Dao, vừa rồi chỉ lo xem Nghiên Nghiên, cũng không để ý tới ngươi, còn may Nghiên Nghiên không nhìn thấy ngươi thì liền sốt ruột hỏi.”
Lâm Thủy Dao ôm Cố Nghiên Nghiên, trong mắt có ánh nước lóe lên: “Nghiên Nghiên, ngươi thật sự không có việc gì rồi chứ, dọa chết tiểu di rồi!”
Đây là thổ lộ chân tình của cô, Cố Trường Khanh không nói gì, ngồi lại vào vị trí của mình.
Thời gian cả một bữa cơm, Cố Trường Khanh phần lớn đều nghe bọn họ nói chuyện.
Chính mình chỉ ngẫu nhiên nói vào mấy câu, Lâm Thủy Dao cũng không câu nệ nữa.
Một nhà bốn người, hòa thuận vui vẻ.
Ngay lúc Cố Trường Khanh buông bát đũa, quang não truyền tới tin tức Vương Dung gửi tới.
“Thiếu gia, người đứng đầu nền tảng Hồ Á ở Tây vũ trụ là Mã Khắc Thụy Lâm cầu kiến.”
Lâm Nguyệt Dao thấy thần sắc hắn khác thường thì hiểu rõ trong lòng, vội nói: “Lão công, nếu ngươi có việc thì cứ đi đi, chúng ta sẽ chăm sóc Nghiên Nghiên thật tốt.”
Cố Trường Khanh rướn người qua bàn khẽ hôn lên trán cô một chút, lại ôm lấy Nghiên Nghiên, gật đầu với Lâm Thủy Dao rồi mới đi ra ngoài.
...
Bên ngoài Lam Tinh, Mã Khắc Thụy Lâm vô cùng khiêm tốn mà đứng trong hư không.
Giờ phút này, trong lòng ông ta lo sợ bất an, bởi vì trước đó dựa vào kết quả giám định, nền tảng Hồ Á bọn họ đã tuyên bố cho toàn vũ trụ biết tin tức Cố Trường Khanh không ra khỏi Vũ Trụ chi thành.
Do đó khiến cho các thế lực khắp nơi như hổ rình mồi với Lam Tinh đã phát động vây công Lam Tinh với quy mô lớn.
Cùng lúc đó, trong lúc đàm phán hợp tác với nền tảng Alpha của Lam Tinh, ông ta cũng không đứng về phe họ, mà là lựa chọn dùng tư thái của phía thứ ba lạnh lùng đứng ngoài.
Xuất phát điểm của ông ta rất đơn giản, vừa không muốn rước hỏa thiêu thân, cũng muốn nhìn xem thực lực của Lam Tinh, trong lòng ông ta mơ hồ có một đáp án không quá tốt.
Nhưng kết quả lại ngoài dự liệu, Lam Tinh không cần tốn nhiều sức mà đã tiêu diệt các thế lực đối địch đến không còn một mảnh.
Từ góc độ này, cúi xuống nhìn Lam Tinh sức sống tràn trề, Mã Khắc Thụy Lâm mới giật mình nghĩ tới, lựa chọn đứng ngoài cuộc khi đó của mình ngu xuẩn cỡ nào!
Nhưng khi ông ta hoàn toàn tỉnh ngộ, muốn đưa ra lời tiếp tục hợp tác, Lam Tinh đã không cho ông ta bất cứ cơ hội nào.
Bị cự tuyệt còn không phải đáng sợ nhất, khiến ông ta sợ hãi bất an chính là, lúc ông ta bày tỏ hối hận với lựa chọn của mình, muốn ngay lập tức nghĩ cách cứu vãn.
Ông ta mang theo những tài nguyên mấy năm nay nền tảng Hồ Á tích lũy, tự mình tới Lam Tinh.
Một là xin lỗi, hai là muốn thúc đẩy hợp tác vốn dĩ có hy vọng rất lớn.
Thương nhân xem trọng lợi ích, ở trước mặt lợi ích đủ nhiều, ông ta tin tưởng Lam Tinh sẽ không cố chấp với việc này nữa.
Nói không chừng bỏ ra cái giá này thì hết thảy vướng mắc không vui trước đó đều sẽ được bỏ qua, tất cả mọi chuyện sẽ phát triển theo hướng mà mình mong muốn.
Theo Mã Khắc Thụy Lâm thấy, ông ta đã gần như đào rỗng tài nguyên của nền tảng Hồ Á rồi, bất kể là thế lực nào cũng sẽ thèm muốn.
Chỉ cần mình có thái độ thành khẩn nói xin lôi, lại tất cung tất kính hai tay dâng lên tài nguyên.
Chắc rằng Lam Tinh sẽ đồng ý, đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận