Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 57: Dị Thú Bát Giai Xuất Hiện (1)

Ngoài cửa, Lâm Thần nghe được giọng nói quen thuộc của tỷ tỷ thì mong ngóng mà nhìn chằm chằm vào cửa phòng.
Lúc này, một thân ảnh vừa quen thuộc lại vừa xa lạ xuất hiện trong tầm mắt cậu ta.
“Tỷ!”
Lâm Thần kích động đến mức hốc mắt đỏ lên, ngẩn ngơ mà nhìn dáng người trước mắt, có chút nghẹn ngào gọi.
Lâm Nguyệt Dao cười mắng: “Nhìn thấy tỷ tỷ không phải nên vui vẻ sao? Làm sao mà phải đau buồn thành thế này?”
Nói xong liền đưa tay chỉnh lại cà vạt đã bị lệch trên bộ âu phục cho Lâm Thần, vỗ vỗ bả vai cậu ta rồi thấp giọng nói: “Tiểu Thần, đã lâu không gặp, là tỷ có lỗi, đã để cho đệ phải lo lắng rồi.”
“Thật sự là rất lâu, rất rất lâu rồi, ta làm sao cũng không tìm thấy tỷ, còn cho rằng tỷ đã…”
Nói đến đây, giọng nói của Lâm Thần đã hơi nghẹn ngào.
“Mẹ, đây là tiểu cữu cữu sao?”
Lúc này Cố Nghiên Nghiên đã đi ra, cô nhóc trốn sau lưng mẹ ló cái đầu bé xíu ra, dùng giọng nói trẻ con bi bô hỏi.
“Đúng, là cữu cữu đây!”
Lâm Thần nhìn về phía cháu gái đáng yêu, xoa xoa hốc mắt ướt át, ngồi xổm xuống nhẹ giọng cười hỏi: “Tiểu bảo bối, con tên là gì?”
“Con tên là Cố Nghiên Nghiên.”
“Cố Nghiên Nghiên?”
Nghe được từ “Cố” này, trong đầu Lâm Thần bất giác hiện lên dáng vẻ bá đạo của một người họ Cố khác mà cậu ta rất chán ghét.
“Đúng thế, có vấn đề gì sao tiểu cữu cữu?”
“Không có vấn đề gì, nào, để cữu cữu ôm con một cái!”
Lâm Thần vươn tay muốn bế đứa bé lên.
“Không muốn!”
Cố Nghiên Nghiên lùi lại, lắc đầu nguầy nguậy từ chối.
Hả?
Lâm Thần ngây người.
“Được rồi Tiểu Thần, Nghiên Nghiên sợ người lạ, muốn con bé cùng chơi với ngươi thì ngươi phải chơi chung với nó nhiều một chút.”
Lâm Nguyệt Dao nói rồi ôm lấy Cố Nghiên Nghiên lên, “Chúng ta đi thôi.”
Ngoại trừ một ít quần áo ra thì nàng không còn hành lý nào khác.
“Được, xe đang đỗ ở dưới lầu, chúng ta về nhà thôi.”
Lâm Thần giúp tỷ tỷ đóng cửa lại, nhanh chóng xách va li của bọn họ lên rồi dẫn theo cả hai xuống lầu.
Quan hệ tỷ đệ của hai người tốt như thế, Lâm Thần lại cứ muốn tìm chết.
Thật không biết đến lúc Cố Trường Khanh giết chết cậu ta thì Lâm Nguyệt Dao sẽ phát điên đến mức nào.
Với tính cách của Cố Trường Khanh, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bất cứ ai muốn đối phó hắn.
Nếu Lâm Thần thật sự dám tham dự vào việc gài bẫy để giết hắn, vậy thì kết cục chắc chắn phải chết.
Cho dù Lâm Nguyệt Dao có tiết lộ rõ thân phận thì cũng không thể làm nên chuyện gì.
Hiện giờ cả hai người còn chưa biết gì và cũng không nghĩ tới những chuyện đó.
Sau khi bọn họ lên chiếc xe màu đen có rèm che đỗ ở dưới lầu thì trực tiếp di chuyển về hướng sân bay ở Lâm huyện.
. . .
Trên chiếc máy bay đang bay tới M quốc của Athena, Cố Trường Khanh tập trung nhìn hình ảnh do vệ tinh chụp được mà James Kohler gửi tới.
Hiện tại Long Quốc đang là mười một giờ đêm, ở M quốc thì lại là mười một giờ sáng.
Trên màn hình chiếu là một thành phố đang được bao bọc bởi siêu lưới, cách hải vực không tới bảy km.
Những con hải thú có hình thể cực lớn đủ loại màu sắc hình dáng, bọn chúng đông đúc chen chúc lẫn nhau, phủ kín sáu, bảy km phạm vi ở xung quanh, trong miệng phun ra những chùm sáng năng lượng, tất cả đều cố gắng oanh tạc siêu lưới bao trùm thành phố.
Khoảng cách gần như vậy căn bản không có cách nào dùng bom hạt nhân, bằng không cũng sẽ làm cả thành phố bị ảnh hưởng nặng nề.
Ở phía sau, từng tốp, từng tốp quân đội đang nhanh chóng vận chuyển vật tư.
Nhưng thật sự là quá nhiều, ít nhất cũng cần hai ngày, trong khoảng thời gian ngắn như vậy thật sự không thể dời đi toàn bộ vật tư.
Ở sau cùng đám hải thú là một con rùa đen dữ tợn có hình thể dài tới gần tám trăm mét, giống như một ngọn núi lớn đang đứng sừng sững ở bờ biển.
Nếu như nó có thể đột phá được độ lớn tám trăm mét này, vậy thì chứng tỏ nó đã là dị thú bát giai.
Dị thú cấp mấy cũng có liên quan đến hình thể.
Các góc cạnh sắc nhọn lồi ra trên lớp vỏ của nó không ngừng phun ra những chùm sáng năng lượng lớn gấp nhiều lần một vại nước, đang liên tục bắn về phía siêu lưới của thành phố.
“Cố tiên sinh, con rùa chết tiệt này rất khó đối phó, có điều với cường độ oanh tạc hiện tại của hải thú thì có lẽ chúng ta vẫn có thể chống đỡ một lát để đợi đến lúc ngươi tới.”
James Kohler đứng trên một tòa nhà cao trăm tầng, dùng ống nhòm chuyên dụng để quan sát con cự thú ở trên bờ cát phía xa xa, da đầu gã bất giác run lên, do dự hỏi: “Ngươi có chắc chắn đối phó được nó không?”
Một con quái thú khủng bố như thế, gã thực sự sợ Cố Trường Khanh không đối phó nổi.
“Con súc sinh này đã gần tiến tới bát giai rồi, nhưng ta nghĩ mình vẫn có thể xử lý được.”
Cố Trường Khanh nhìn lớp vỏ mai nặng nề của nó, đây là chỗ duy nhất khiến hắn cảm thấy có chút khó giải quyết.
Gặp phải một con dị thú có lực phòng ngự cao đến biến thái như thế, quả thật rất khó để xuống tay.
Nếu nó rụt đầu rùa vào trong, hơn nữa trên lớp vỏ của nó còn có những chỗ góc cạnh lồi ra, đồng thời còn có thể phun ra chùm sáng năng lượng, vậy thì hắn hoàn toàn không có chỗ để công kích.
Nhưng mà đợi lĩnh vực Minh Thần của hắn mở ra, vấn đề khó giải quyết này sẽ không còn là vấn đề nữa.
“Đúng rồi James, đợi lúc ta sắp tới thì ngươi hãy phóng đạn hạt nhân lên trời để che chắn tín hiệu của vệ tinh.”
Cố Trường Khanh cười nhạt, nói: “E quốc có một kẻ thức tỉnh sáu siêu văn muốn giết ta, nếu hiện tại để cho gã nhìn thấy thực lực của ta thì chút tự tin và dũng khí đó của gã có lẽ sẽ mất hết.”
Nếu như bọn họ đã muốn chơi, Cố Trường Khanh sẽ không ngại mà chơi cùng bọn họ.
“Ừm, việc này Athena đã nói với ta rồi, ta lập tức sai người chuẩn bị đạn hạt nhân.”
“Nếu như Cố tiên sinh có thể xử lý con rùa chết tiệt ấy, vậy thì từ nay về sau Phiêu Lượng Quốc sẽ là đối tác giao hảo tốt nhất của ngươi, Cố tiên sinh cần gì, chúng ta tất sẽ gắng hết sức đáp ứng.”
Sau khi biết được dưới tam giác Bermuda có một tòa kiến trúc kỳ bí sắp xuất hiện thì trong lòng James Kohler đã không còn đặt nặng việc tranh đấu giữa các quốc gia nữa, chuyện quan trọng hiện giờ chính là phải ôm chặt cái đùi to là Cố Trường Khanh.
Ầm ầm!!!
Lời của James Kohler vừa dứt thì một tiếng nổ lớn đinh tai nhức óc bỗng truyền tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận