Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 62: Siêu Văn Quái Thú

Hai mắt lộ ra bên ngoài mũ giáp của nó đỏ sậm, đột nhiên rống lên một tiếng: “Thiên Uyên: Địa Ngục Chi Chùy!”
Sau khi tiếng hét vừa dứt, phía sau nó có ánh sáng màu đen thăm thẳm hiện ra, một ngọn lửa địa ngục vừa xuất hiện liền hung mãnh tàn phá xung quanh, giống như lốc xoáy đáng sợ bên trong một cái động đen ngòm.
“Con người đáng chết, chỉ là một thứ thịt để ăn, đừng có vênh váo tự đắc!”
Mãnh thú giận dữ gầm lên, lốc xoáy phía sau nó bạo động, một loại hơi thở đáng sợ tràn ra ngoài.
Oanh!
Ngay sau đó, bên trong lốc xoáy của động đen địa ngục, có một cái búa dài đến trăm trượng xuất hiện từ bên trong phóng ra, xung quanh có lửa địa ngục thiêu đốt, lực lượng vực sâu cuồn cuộn, tỏa ra khí thế muốn lật trời phá đất khiến người người kinh hoàng.
Nó khóa chặt vào Cố Trường Khanh, uy áp ngập trời bay ngược lên cao, thế không thể đỡ, bắn thẳng về phía hắn.
Nếu nó dùng chiêu này ở trên mặt đất, vậy thì muốn phá hủy một thành phố tuyệt đối không hề khó khăn.
“Món thịt kia, chịu chết đi! Cho dù là cấp mười Siêu Tinh, trước hung khí này của ta thì cũng phải chết thôi!”
Sinh mặt có áo giáp quái thú ổn định cơ thể, nó sờ phần ngực đã vỡ vụn, ánh mắt trở nên cực kỳ hung ác, “Đợi sau khi ngươi chết, ta sẽ ăn sạch hết tất cả nhân loại các ngươi, một kẻ cũng không để lại!”
Nó thật sự bị tên nhân loại trước mặt dọa cho phải kiêng kỵ.
Rõ ràng mới chỉ là tứ giai đỉnh phong, làm sao hắn có thể phát huy ra được thực lực cường đại đến mức này?
Cảm giác bức bách tột độ khiến cho nó không thể không vận dụng tới sát chiêu.
Một chiêu này phải mười năm nó mới có thể sử dụng một lần.
Sau ngày hôm nay, phải đợi thêm mười năm nữa thì nó mới có khả năng vận dụng lại được.
“Đó là thứ gì?”
“Khí thế thật đáng sợ, chỉ là khí thế thôi cũng khiến hai chân ta mềm nhũn.”
“Cố đại lão có thể ngăn cản không?”
Những siêu văn nhân đang quan sát cuộc chiến ở bốn phía cùng với đám người James Kohler nhìn thấy cái búa lớn tỏa ra uy thế ngập trời kia, cũng thay Cố Trường Khanh mà đổ mồ hôi lạnh.
Cố Trường Khanh đang lao xuống thì nhìn thấy Địa Ngục Chi Chùy đã giết tới gần mình, hắn cảm nhận được uy hiếp tử vong nồng đậm đang toát ra từ thứ vũ khí này, thoáng chốc, hắn đã bị một lực lượng quỷ dị giam cầm, hoàn toàn không thể nhúc nhích thân thể.
Thế nhưng trong ánh mắt của hắn hoàn toàn không lộ ra vẻ sợ hãi.
Biểu tình vẫn bình tĩnh hệt như một hồ nước lặng.
Khóe miệng Cố Trường Khanh khẽ nhấp nháy, chậm rãi phun ra hai chữ: “Ma văn!”
Vù!
Cố Trường Khanh vốn dĩ đang mặc áo giáp tỏa ra ngũ sắc chói lóa từ Kỳ Lân ngũ hành, dưới tình huống ngoại hình không hề thay đổi mà nháy mắt biến thành màu đen, sau đó hắn đã khôi phục năng lực hành động.
Oanh!
Cùng lúc đó, khí thế toàn thân hắn tăng vọt, trong nháy mắt đã tăng lên ít nhất gấp ba mươi lần.
Bên ngoài áo giáp hiện lên từng đạo từng đạo Ma Văn giống như vật sống, đồng thời xuất hiện một Tổ Cấp Ma Viêm đang cuộn trào mãnh liệt, nó tỏa ra hơi thở tàn nhẫn, máu tanh, sát phạt tràn ngập khoảng trời, ngay cả bầu không khí xung quanh cũng trở nên vặn vẹo dưới sự thiêu đốt của nó.
Ma Viêm cháy rực trong mắt Cố Trường Khanh, hắn cảm nhận được năng lượng tăng mạnh trong cơ thể.
Thật sự không dám tin, chỉ là siêu văn Ma Tổ La Hầu cấp hai mà thôi, chỉ là một góc nhỏ của núi băng mà đã có lực lượng cường hãn đến vô địch như vậy.
Nếu như có một ngày hắn có thể dùng siêu văn áo giáp La Hầu bao phủ toàn bộ cơ thể, Cố Trường Khanh không dám tin đến lúc đó hắn sẽ có được lực lượng khủng khiếp tới cỡ nào.
Cố Trường Khanh rũ mắt, nhìn Địa Ngục Chi Chùy đã ngược khoảng không phóng tới gần mình.
Vút!
Hắn bất ngờ biến mất trong hư không.
Phốc!
Hả?
Đột nhiên, sinh vật áo giáp quái thú bị một thanh Ma Mâu đâm thẳng từ sau lưng, một nhát đâm xuyên tim từ phía sau.
“Ngươi… ngươi… Làm sao ngươi có thể làm được?”
Cảm nhận được lực lượng tàn sát bừa bãi trong cơ thể đang ăn mòn sự sống của mình, nó nghĩ mãi cũng không thể nào hiểu nổi, vì sao nhân loại này có thể thoát khỏi sự giam cầm của Địa Ngục Chi Chùy?
Cấp mười Siêu Tinh cũng không thể làm được!
Cố Trường Khanh đứng ở phía sau đối phương, hờ hững không nói gì, chậm rãi rút thanh Ma Mâu ra, sau đó dùng tay còn lại đâm trực diện vào cơ thể nó, chộp lấy một viên tinh hạch màu lam đậm còn dính máu tươi, to như một cái bát ăn cơm.
Sự sống của sinh vật áo giáp quái thú tan rã, ở trên không trung biến trở về cơ thể tám trăm mét cực lớn lúc đầu của nó.
Địa Ngục Chi Chùy đang ở trên cao vạn mét trên không cũng vì ký chủ tử vong mà biến mất.
Ngay tại lúc này, ấn ký quỷ dị trong lòng bàn tay phải của Cố Trường Khanh đột nhiên hiện lên.
Vút!
Ngay sau đó, một cảnh tượng bất chợt xuất hiện khiến cho đám người James Kohler đang đứng ở phía xa quan chiến đều trợn mắt há mồm.
Chỉ thấy thân thể khổng lồ của con quái thú lại đột nhiên bị Cố Trường Khanh hút vào trong lòng bàn tay.
Mà cảnh tượng quỷ dị thế này, ngay cả chính chủ là Cố Trường Khanh cũng mờ mịt sững người, hoàn toàn không hiểu ra sao.
Chẳng qua hiện tại không phải là lúc để nghiên cứu, con rùa đen lớn thất giai ở phía xa thấy quái vật áo giáp đã bị xử lý thì ngay lập tức xoay người chạy trốn về trong biển.
Cố Trường Khanh hừ lạnh một tiếng, lật tay cầm Ma Mâu ném mạnh về phía nó.
Vút!
Một tia sáng màu đen vút qua.
Oanh!
Vào lúc con rùa đen chuẩn bị trốn vào trong đại dương mênh mông thì đột nhiên ngay tại chỗ của nó bỗng bốc lên một đám mây hình nấm, ma khí bốc lên che kín cả một khoảng trời, làm nổ ra một cái hố sâu không thấy đáy, nước biển bị tách ra hai bên đang điên cuồng chảy vào trong đó.
Cố Trường Khanh ngoắc tay một cái, cả Huyết Mâu lẫn một viên tinh hạch màu trắng ngà cùng bay trở về.
Phốc!
Làm xong hết những việc này, cơ thể Cố Trường Khanh hơi lảo đảo, đột nhiên ho ra một ngụm máu tươi.
Cơ thể quá yếu nên đã bị phản phệ.
“Đây là…”
Cố Trường Khanh tán đi toàn bộ siêu văn trên người, đang lúc hắn muốn thúc giục tinh thần lực để rời đi thì lại phát hiện trong thức hải của mình bỗng xuất hiện một siêu văn Quái Thú đang lơ lửng trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận