Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 227: Quấy Rầy Chuyện Tốt Của Cố Trường Khanh (2)

Trên bầu trời, giọng nói của Cố Trường Khanh như xuyên qua thời gian và ngân hà, vang lên bên tai mỗi một thần văn giả.
Ngoài cửa lớn của Vũ Trụ chi thành giống như bị cấm thanh.
Ngoại trừ tiếng rên nhớ mẫu thân của Tinh Không ấu tể ra.
Ngay cả Tinh Không cự thú cũng trầm mặc.
Tác Nhĩ nhíu mày che chắn trước người Ngu Thành và Thiên Giác, như lâm đại địch mà nhìn Cố Trường Khanh.
Đối mặt với Tinh Không cự thú, ông ta có thể thoải mái chạy trốn nhưng lại đánh không lại.
Phải biết rằng, ấu tể của Tinh Không cự thú là do chính tay ông ta bắt.
Cho dù Cố trường Khanh có thể cường thế giam cầm Tinh Không cự thú, Tác Nhĩ vẫn cảm thấy được mình không thua kém đối phương.
Nhưng trong nháy mắt khi Cố trường Khanh xoay người, Tác Nhĩ cảm thấy ngay cả tiếng tim đập của mình cũng đang bị giam lại.
Từ khi có được một thân áo giáp đế văn này, Tác Nhĩ đã không biết bao nhiêu năm rồi mình không gặp được một tồn tại như vậy.
Tây vũ trụ có rất nhiều kẻ được xưng là tồn tại mạnh nhất.
Nhưng mà trong mắt Tác Nhĩ lại hoàn toàn không là cái gì.
Nhưng mà, chỉ là nháy mắt đối mặt với Cố trường Khanh xoay người lại.
Tác Nhĩ lại không kìm được mà tim đập nhanh, đây là uy áp bậc nào! Cảm giác này chỉ có khi đối mặt với lão tộc trưởng ông ta mới từng gặp được!
“Là lỗi giác sao, sao có thể có người sánh bằng với lão tộc trưởng được!”
Tác Nhĩ âm thầm nghĩ trong lòng.
Ngu Thành ở sau lưng Tác Nhĩ, nghe được câu hỏi của Cố trường Khanh thì bình tĩnh nói: “Là chúng ta bắt thì sao?”
Tác Nhĩ thay cậu ta chặn lại uy áp từ Cố trường Khanh, nên giờ phút này cậu ta cũng không có cảm giác giống như những thần văn giả khác.
“Các các ngươi một lựa chọn.” Giọng nói của Cố trường Khanh không lớn, nhưng lại mang theo uy áp không thể đỡ, nói: “Phóng thích trùng động, giao Tinh Không cự thú nhỏ kia cho ta.”
Ngu Thành và Thiên Giác ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta.
“Ha ha ha ha ha ha…”
“Ngu Thành ca ca, ta không nghe lầm chứ, hắn nói muốn đưa Tinh Không cự thú nhỏ cho hắn!”
“Thật buồn cười, hắn vậy mà lại còn cho chúng ta một cái lựa chọn!”
“Ngu Thành ca ca, ta rất sợ hãi, làm sao đây, hu hu hu…”
Cô ả giả vờ giả vịt lau mắt, sau đó hai người cùng nhau cười ha ha.
Một màn này khiến cho tất cả các thần văn giả vô cùng phẫn nộ,
Nhưng lúc này đã không tới lượt bọn họ có động tác gì.
“Rất buồn cười sao?”
Cố trường Khanh âm u hỏi một câu.
Bầu trời vốn lạnh như băng, ngay lúc này giống như đã lạnh tới nỗi có thể khiến cho linh hồn của tất cả mọi người đông cứng.
...
Tây vũ trụ, tại một tinh hệ lấp lánh giống như đai ngọc ở sâu trong vũ trụ.
Nơi đây được hỏi là Cựu Nhật tinh hà.
Là tinh hà lấp lánh nhất trong tinh hệ, trên một hành tinh siêu cấp, nhà cao tầng san sát nhau, trên nóc của một tòa nhà cao nhất có một viên tròn màu vàng kim được điêu khắc đặt tại vị trí cao nhất.
“Y Toa Bối Nhĩ, nhanh chóng bật tín hiệu lên, định vị Vũ Trụ chi thành trong truyền thuyết ở Tây vũ trụ, nhanh!”
Một người đàn ông hấp tấp đẩy cửa tiến vào.
“Vũ trụ chi thành?”
Y Toa Bối Nhĩ hơi sửng sốt, nhất thời không nhớ ra được cái tên xa lạ này đã từng được nghe ở đâu.
“Bỏ đi, ta tự làm!”
Người đàn ông vội vàng, trực tiếp thao tác quang não trước mặt Y Toa Bối Nhĩ.
Lát sau, hình ảnh quang não hiện ra biến thành cảnh tượng thế giới ở bên ngoài cửa lớn Vũ Trụ chi thành.
Trong phút chốc, tất cả sinh linh trong vũ trụ đều thấy được tất cả mọi chuyện xảy ra ở đó.
“Đó là cái gì? Ta không nhìn lầm đi? Vậy mà lại là một con Tinh Không cự thú!”
“Không chỉ một con, là ahi con, còn có một con nhỏ ở trong trùng động.”
“Đã xảy ra chuyện gì? Sao lại bày trận thế lớn như vậy?”
“Hai bên đang giằng co kia là ai? Ai có thể cho ta biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì không?”
Sinh linh ở Tây vũ trụ khó hiểu phát ra nghi vấn.
“Tác Nhĩ! Vậy mà lại là Tác Nhĩ, ông ta còn chưa chết!”
Khi hình ảnh chuyển tới cận mặt song phương đang giằng co, có sinh linh phát ra thanh âm kinh ngạc.
“Tác Nhĩ nào? Không phải là Vĩnh Dạ Viêm Ma chứ!”
“Chính là lão ta!”
“Không phải ông ta đã sớm mai danh ẩn tích rồi sao? Sao bỗng nhiên lại xuất hiện ở đây?”
“Người giằng co với Tác Nhĩ là ai? Có ai biết không?”
“Không biết, Tác Nhĩ lại chọc tới người không nên chọc rồi đi?”
“Rất có thể!”
Chỉ trong thời gian ngắn ngủi, nhưng sinh linh online xem trực tiếp đã đột phá mấy trăm tỷ.
Người đàn ông hưng phấn gật gật đầu, sau đó quay đầu nói với Y Toa Bối Nhĩ: “Lập tức triệu tập tất cả quang não, điều tra tất cả thông tin về người đang giằng co với Tác Nhĩ kia!”
“Vâng, lão bản!”
Y Toa Bối Nhĩ nhắm hai mắt lại, ánh sáng trên người hiện lên, một áo giáp phong cách máy móc màu xanh trắng xuất hiện trên người cô ta, sau đó, trong hư không như có vô số cánh tay máy móc đang thao tác các quang não khác bắt đầu tìm kiếm và sàng lọc tất cả các tin tức có ích.
...
Ngoài Vũ Trụ chi thành, Ngu Thành nhìn Cố Trường Khanh, trong lòng không khỏi khó chịu.
Cậu ta không nói ra được cảm giác cụ thể, nhưng mà trong lòng như có một giọng nói đang nói cho cậu ta, người đàn ông trước mắt này rất nguy hiểm.
Còn chuyện giao Tinh Không cự thú nhỏ cho Cố Trường Khanh, đó là tuyệt đối không thể!
Cậu ta mang theo Thiên Giác du ngoạn xung quanh vũ trụ, gặp được một con Tinh Không cự thú con.
Thiên Ngàn muốn bắt Tinh Không cự thú con làm sủng vật tọa kỵ, Ngu Thành liền để cho Tác Nhĩ ra tay, mạnh mẽ bắt đi con Tinh Không cự thú nhỏ.
Vốn cho rằng thần không biết quỷ không hay, thật không ngờ bọn bọ lại bỏ qua một cái BUG quan trọng của toàn vũ trụ, đó chính là mẫu tử liền tâm.
Cho dù có mở trùng động truyền tống, Tinh Không cự thú cũng có thể dùng một tia liên hệ huyền diệu này, vượt qua vô số tinh hệ để đi tới bên ngoài Vũ Trụ chi thành.
“Các hạ, Tinh Không cự thú con này là do chúng ta bắt được, xin hỏi chuyện này có quan hệ gì với các hạ? Chúng ta vì sao phải giao cho ngươi?”
Tác Nhĩ nghiêm túc nói, âm thầm phòng bị nhất cử nhất động của Cố Trường Khanh.
“Vì sao?”
Cố Trường Khanh liếc mắt nhìn thứ nhãi nhép này một cái, thản nhiên nói: “Chỉ là một đám tép riu mà cũng muốn dạy ta làm việc?”
“Ha ha, đủ ngông cuồng, không biết đã bao nhiêu năm rồi mới gặp được loại người cuồng vọng như ngươi!”
Ngu Thành hổn hển nói, cho tới giờ chỉ có cậu ta kiêu ngạo ương ngạnh, hôm nay vậy mà còn có người ở trước mặt cậu ta phách lối như thế!
Bạn cần đăng nhập để bình luận