Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 359: Cấu Kết Làm Việc Xấu, Liên Tục Có Hành Tinh Diệt Vong

Quảng trường số chín, trong nhà Lâm Nguyệt Dao.
Lâm Thủy Dao vô thức lau đi nước mắt nơi khóe mắt, nhìn về phía phòng ngủ bên cạnh.
Trên chiếc giường lớn trong phòng đó là nơi Cố Nghiên Nghiên, con gái của Cố Trường Khanh và Lâm Nguyệt Dao đang nằm.
Từ lúc Cố Nghiên Nghiên hôn mê đến nay cũng không có dấu hiệu thức tỉnh, tiểu nha đầu đáng thương, ngay cả cơ hội đàng hoàng ăn một bữa cơm với phụ thân cũng không có.
Thời gian tỷ năm sau, liệu cô bé có còn cơ hội đó hay không cũng không ai biết.
Thích Ngọc Na cảm thấy miệng mình không biết nói chuyện, đành phải kéo tay Lâm Thủy Dao, khẽ vỗ vỗn an ủi, để cho cô yên tâm một chút.
Chỉ là nhìn tâm tình giờ phút này của mọi người, cô hít sâu mấy hơi, nhịn không được cất tiếng: “Ta nói này, mọi người có nhầm lẫn gì không?”
Dừng một chút, thấy ánh mắt mọi người đã tập trung vào người mình, Thích Ngọc Na tiếp tục nói.
“Lão đại hắn cũng không phải chết rồi, hắn chỉ là bị nhốt trong Vũ Trụ chi thành thôi. Vả lại, Vũ Trụ chi thành là nơi nào, là nơi mà tất cả chúng ta đã đi qua.”
“Ở trong đó chỉ càng trở nên mạnh hơn thôi, đúng không? Trước kia chưa có ai từng phá được giam cầm của Vũ Trụ chi thành, không có nghĩa là lão đại không làm được!”
“Nhìn một đám các ngươi xem, nếu lão đại nhìn thấy các ngươi thế này, nói không chừng sẽ đánh các ngươi một trận!”
Lời của cô khiến cho vẻ mặt mọi người đều dịu xuống vài phần.
Ánh mắt Lâm Nguyệt Dao cũng bắt đầu có tiêu cự, còn nghiêm túc nhìn mọi người, chần chừ hỏi: “Là… là như vậy sao?”
Trương Hổ gật đầu thật mạnh, không ai so với y càng tin tưởng Cố Trường Khanh hơn.
Cố Trường Khanh ở ngũ phương vũ trụ gần như không có đối thủ.
Nếu ở trong Vũ Trụ chi thành mà thần văn lực của hắn lại có tinh tiến, vậy Vũ Trụ chi thành thực sự có lẽ không vậy khốn được hắn.
Triệu Phong nói: “Thích Ngọc Na nói không sai, chúng ta đã theo lão đại lâu như vậy, nghĩ mà xem, có chuyện gì có thể ngăn được ngài ấy?”
Vẻ mặt Lâm Nguyệt Dao chuyển thành vui mừng, kích động đến một câu cũng không nói nên lời, chỉ biết gật đầu.
Chu Tước cũng tán thành với Thích Ngọc Na, nhưng vẻ mặt vẫn mang theo lo lắng nồng đậm.
Nơi như Vũ Trụ chi thành, chỗ nào cũng có điểm cổ quái.
Pháp tắc không gian, pháp tắc thời gian đều không giống bên ngoài, chờ lão đại có thể thuận lợi đi ra, Lam Tinh sẽ biến thành bộ dạng gì cũng chưa biết được.
Hoàng Đế ho một tiếng, dùng thanh âm hùng hậu nói: “Mọi người đều nên nghĩ theo hướng tốt, chuyện này đối với Tinh Đế bệ hạ cũng không hẳn không phải là lực lượng vô hình.”
“Thời gian qua rất nhanh, tỷ năm đối với biến hóa của vũ trụ cũng chẳng qua chỉ là thoáng qua mà thôi.”
“Tinh Đế có khí vận trên người, không thể dùng cảnh ngộ của người bình thường suy đoán, ít nhất tỷ năm sau, hắn nhất định có thể ra khỏi Vũ Trụ chi thành.”
“Trong khoảng thời gian trước mắt, bất kể thương hải tang điền, bất kể thay đổi thế nào, ta đều sẽ bảo vệ tính mạng của mẹ con hai ngươi, cho nên…”
Ông!
Hoàng Đế còn chưa nói xong, trong phòng ngủ cách một bức tường bỗng nhiên truyền tới dao động thần văn lực khiến người kinh hãi.
“Là Nghiên Nghiên!”
Lâm Nguyệt Dao hô lớn, vội vã chạy thẳng về phía phòng ngủ.
Mấy người Hoàng Đế cũng không dám chậm trễ, nhanh chóng theo sát phía sau.
Cửa phòng mở ra, cảnh tượng trước mắt khiến tất cả mọi người đều thấy chấn kinh.
Trong phòng ngủ được trang hoàng ấm áp, cửa sổ đóng chặt, không có gió từ bên ngoài lùa vào.
Cố Nghiên Nghiên vốn yên ổn nằm trên giường, lúc này lại đang lơ lửng giữa không trung, toàn thân tản mát ra ánh sáng màu xanh trắng, chiếu sáng cả căn phòng thành vô cùng quỷ dị.
“Đây là chuyện gì?” Lâm Thủy Dao nói xong, lập tức bịt chặt miệng.
Lâm Nguyệt Dao nhìn trạng thái dị thường của Cố Nghiên Nghiên, lo lắng nói: “Nghiên Nghiên, con cũng không thể xảy ra chuyện được nữa!”
...
Tây vũ trụ, một thân ảnh bay nhanh như gió, lướt qua các tinh cầu.
Cuối cùng, hắn đứng trong hư không, nhíu mày, khi ngẩng đầu lên, gương mặt như được điêu khắc hiện ra, đúng là Cố Trường Khanh.
Lúc này, trong quang não của hắn có tin tức mới nhất, tất cả là đều là thông báo trong vũ trụ đến từ nền tảng Hồ Á.
“Số hiệu: XJAUW77256, văn minh cấp hai, hành tinh Á Đặc, gặp phải thần văn giả thần bí tập kích, tinh cầu hủy diệt.”
“Số hiệu: XJAUW885359, văn minh cấp một, hành tinh Borocavan, gặp phải thần văn giả thần bí tập kích, tinh cầu hủy diệt, chủng tộc tuyệt diệt.”
“Số hiệu: XJAUW633456, văn minh cấp ba, hành tinh Mục Ca, gặp phải thần văn giả thần bí tập kích, tinh cầu hủy diệt, chủng tộc diệt tuyệt, văn minh hoàn toàn tiêu vong.”
“Số hiệu: XJAUR77653s, văn minh cấp hai…”
Cố Trường Khanh nhìn thấy trong tin tức truyền ra những hình ảnh so sánh, trong sao trời trống rỗng khiến lòng hắn không khỏi trầm xuống.
Hắn rất nhanh đã tìm được không gian tiết điểm của vài tinh cầu kia, thân ảnh lập tức biến mất trong hư không.
Ngay sau đó, hắn đã xuất hiện cách “địa điểm cũ” của hành tinh Mục Ca gần nhất.
Hành tinh Mục Ca đã vỡ vụn, thoát ly khỏi quỹ đạo vận hành ban đầu, những mảnh vỡ cũng không biết đã rơi rụng đến phương nào.
Cố Trường Khanh cảm thụ được trong không gian lưu lại khí tức hàn băng nhè nhẹ, cùng với thần văn lực pha tạp đến mức khiến người chán ghét, ánh mắt trầm xuống.
“Hừ, quả nhiên là do tên thần văn giả hắc ám trong Vũ Trụ chi thành làm!”
“Sau khi dẫn theo cái đuôi chạy trốn khỏi Lam Tinh, gã và kỹ nữ Đế Khâm Na Tịch kia ở cùng một chỗ, hai kẻ này đúng là cấu kết với nhau làm việc xấu, không làm được việc gì tốt!”
Cố Trường Khanh hồi tưởng lại một màn Đế Khâm Na Tịch bị Triệu Phong đánh trọng thương, càng thêm tin tưởng vững chắc phán đoán của mình.
Tiếp tục xuyên qua Tây vũ trụ, liên tục tra xét mười mấy tinh cầu không hiểu sao lại biến mất.
Tất cả đều không ngoại lệ, trong khí tức còn sót lại ở vị trí cũ của tinh cầu, Cố Trường Khanh đều tra xét ra khí tức thần văn pha tạp của Đế Khâm Na Tịch và Ám Văn.
Thông qua ghi chép của nền tảng Hồ Á, trình tự tinh cầu biến mất trước sau và vị trí cũ chúng từng tồn tại trong Tây vũ trụ, Cố Trường Khanh xác định được lộ tuyến rời đi của bọn chúng.
Phương hướng dọc theo lộ tuyến này, tiếp tục tra xét sẽ không khó để phát hiện, khí tức của Đế Khâm Na Tịch và Ám Văn đã chuyển sang hướng Bắc.
Cố Trường Khanh thầm mắng trong lòng, tiện nhân Đế Khâm Na Tịch, chỉ cần ta bắt được ngươi, ta nhất định sẽ giày vò ngươi đến chết, sau đó nghiền xương thành tro!
Những sinh linh trên tinh cầu này thậm chí còn không biết đại nạn từ đâu mà tới, đã bị hủy diệt trong sự sợ hãi. Bọn họ vô tội cỡ nào!
Cố Trường Khanh hành động nhanh chóng, từ khí tức hai kẻ kia lưu lại, hắn kết luận được tốc độ của hai người đều đang gấp rút di chuyển cực nhanh!
Bạn cần đăng nhập để bình luận