Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 88: Chỉ Cần Được Sống, Mặt Mũi Cũng Có Thể Vứt Bỏ

Bên trong một góc khuất, Tô Ấu Vi thấp giọng nói: “Lão sư, ngươi nói người mặc áo giáp Cửu Long kia có phải đối thủ của Cố Trường Khanh không? Hắn có siêu văn Cửu Long, trong khi Cố Trường Khanh chỉ có một áo giáp Hắc Long, phần thắng hẳn là sẽ nghiêng về gã nhỉ?”
Còn về phần Lâm Thần bị Cố Trường Khanh một kích chấn áp triệt để, cô ta hoàn toàn không để trong lòng.
“Không biết!” Người mặc áo choàng đen nói: “Siêu văn mạnh hay yếu quả thực có liên quan đến loại hình của hình xăm, nhưng đó không phải là tất cả, còn phải xem trình độ tiến hóa về sau ra sao.”
“Siêu văn giống nhau, có người có thể tiến hóa, nhưng có người thì lại không thể.”
“Người mặc áo giáp Cửu Long này, sau khi tiến vào thất giai thì rõ ràng là không thể tiến hóa thêm được nữa.”
“Ồ, vậy lão sư có biết áo giáp Hắc Long của Cố Trường Khanh là cấp bậc gì không?” Tô Ấu Vi tò mò hỏi.
Người mặc áo choàng đen hít sâu một hơi, không thể không thừa nhận: “Cấp Hoàng.”
Tô Ấu Vi kinh ngạc, “Vậy khi siêu văn tiến hóa thì phân chia cấp bậc như thế nào?”
Người mặc áo choàng đen chậm rãi đáp: “Sử thi, cấp Vương, cấp Hoàng, cấp Thánh, cấp Thần, cấp Đế.”
“Cố Trường Khanh đúng là dị loại, thất giai là lần tiến hóa đầu tiên vậy mà hắn trực tiếp nhảy thẳng lên cấp Hoàng, ta nhất định phải đoạt lấy siêu văn trên người hắn ta mới được.”
Trong ánh mắt của gã áo choàng đen lóe ra sự tham lam cuồng nhiệt, giọng nói cũng trở nên vô cùng kích động.
“Nói cách khác, nếu vẫn có thể tiến hóa tiếp, vậy cho dù là siêu văn nhân bình thường cũng có thể quật khởi?” Tô Ấu Vi lại hỏi.
Người mặc áo choàng đen gật đầu, “Không sai, người có được tiềm lực tiến hóa siêu văn, đó mới là tiềm lực lớn.”
Oanh!
Đúng lúc này, một tiếng nổ lớn từ trong hình chiếu vang lên.
Nghe thấy âm thanh, bọn họ đều đồng loạt ngẩng đầu nhìn.
Chỉ thấy trận chiến giữa Bạch Tinh và Cố Trường Khanh ở Long Quốc đã diễn ra.
Oanh!
Bạch Tinh mặc áo giáp Cửu Long, xung quanh lóe lên ánh lửa ngập trời, chín loại lực lượng khác nhau giao hòa, cầm trong tay Cửu Long Chiến Mâu, vung tay quét ngang một cái, điên cuồng giết về phía Cố Trường Khanh.
Nhưng mà Cố Trường Khanh vẫn chỉ đứng yên tại chỗ, Song Long sau lưng uốn lượn ngang trời, chống lại thế công như cuồng phong bạo vũ của đối phương.
Nghênh đón thế công cực kỳ mãnh liệt ấy, Cố Trường Khanh không hề động đậy chút nào, thậm chí ngay cả một ít mâu phong cũng không thể đến gần hắn, hết thảy đều bị hai con Hắc Long của hắn phong tỏa.
“Hửm? Ngươi đã tiến lên thất giai nhưng áo giáp lại không thể tiến hóa?”
Cố Trường Khanh thấy đòn tấn công của Bạch Tinh chỉ có chút trình độ này thì có hơi bất ngờ.
Tuy áo giáp Cửu Long quả thực rất mạnh, cho dù chỉ là trạng thái bình thường thì ngay cả Thao Thiết đã tiến hóa một lần cũng không địch lại.
Nhưng rõ ràng là nó không tương xứng với thực lực thất giai của Bạch Tinh.
Bạch Tinh bị chọc đến chỗ đau, điên cuồng rống giận: “Cho dù áo giáp của ta không tiến hóa thì vẫn có thể xử lý ngươi dễ dàng!”
“Thanh Đồng Cổ Quan, Cửu Long Táng Thiên!”
Tận mắt chứng kiến thực lực cường đại của Cố Trường Khanh trước đó xong, Bạch Tinh liền biết mình không thể giấu giếm thực lực bản thân gì nữa, gã bất chấp hết thảy, mạnh mẽ thi triển ra thần thông lợi hại nhất.
Arghhhh…
Cùng với chín tiếng rồng ngâm từ trong cơ thể gã truyền ra, chín con rồng khí thể hủy thiên diệt địa xuất hiện, chúng nó giương nanh múa vuốt, tung hoành lao về phía Cố Trường Khanh.
Oanh!
Cùng lúc đó, trên đỉnh đầu Cố Trường Khanh hiện lên một cái quan tài cổ bằng đồng dài vài trăm mét, bên ngoài lưu chuyển những ký hiệu thần bí, lực lượng giam cầm khủng bố từ trên đầu ập xuống, giống như muốn mai táng hắn bên trong quan tài.
“Hay, hay lắm!”
Thao Thiết thấy một màn như vậy thì trong mắt hiện lên vẻ cuồng nhiệt, càng khát vọng đối với siêu văn Cửu Long Kéo Quan của Bạch Tinh hơn.
. . .
“ĐM, đây là lực lượng đẳng cấp cỡ nào?”
“Cách hình chiếu mà cũng khiến ta cảm thấy tê dại cả da đầu.”
“Người mặc áo giáp Cửu Long này quả thực đủ mạnh!”
Thần thông mà Bạch Tinh thi triển ra quá đáng sợ, khiến cho những siêu văn nhân đang ở tam giác Bermuda đều kinh sợ cùng cực.
. . .
“Đây đúng là một siêu văn tốt.”
Ánh mắt người mặc áo choàng đen lóe lên, cũng nhìn chằm chằm vào siêu văn mà Bạch Tinh đang thi triển.
“Chết cho ta! Cố Trường Khanh!”
Trong mắt Bạch Tinh tỏa ra ánh sáng thần thánh chín màu, tiếng gầm đinh tai nhức óc vang lên, thúc giục toàn bộ thực lực trong cơ thể, muốn nhanh chóng giết chết đối phương.
“Dựa vào chút trình độ này thì ngươi không giết được ta đâu.”
Ánh mắt sâu như động đen không đáy của Cố Trường Khanh vẫn bình tĩnh như nước, Song Long sau lưng rít gào, mạnh mẽ thoát khỏi sự áp chế của Thanh Đồng Cổ Quan.
Ríttt…
Ngay sau đó, ánh sáng màu đen trên người hai con Hắc Long phía sau hắn tỏa ra chói lọi, lực lượng Hắc Long lưu chuyển xung quanh, đón nhận Cửu Long đang lao nhanh tới, một tiếng rít gào vang lên, thoáng cái đã trấn áp được Thanh Đồng Cổ Quan.
“Siêu văn của ngươi không tệ, đáng tiếc còn chưa tiến hóa được, bằng không đã đủ để khiến ta phải xuất ra một nửa thực lực.”
“Dám săn giết thành viên của Ma Minh ta, hôm nay ta nhất định phải khiến ngươi chết trong sự thống khổ vô tận.”
Ầm ầm!
Lời nói lạnh nhạt của Cố Trường Khanh vừa dứt, Hắc Long bên trái đã hung mãnh lao tới triền đấu với Cửu Long, trong chớp mắt đã xét nát thân thể hai con.
Oanh!
Hắc Long bên phải cũng đang cắn xé Thanh Đồng Cổ Quan ở phía trên, hơi thở của rồng bùng nổ, trong chớp mắt đã nghiền nát Thanh Đồng Cổ Quan thành vụn mảnh văng tung tóe.
Ầm ầm ầm!
Dư âm cuồng bạo của năng lượng trong phút chốc đã lan tỏa ra không biết bao nhiêu dặm trên không trung, giống như cho nổ mấy chục quả bom cùng lúc, cảnh tượng vô cùng kinh người.
Lúc này, Cửu Long bên dưới cũng đã bị Hắc Long cắn nát toàn bộ.
Vút!
Cắn nát xong chín con rồng kia, Hắc Long bên trái lộ ra ánh sáng hung ác, trực tiếp phóng về phía Bạch Tinh mà cắn xé.
“Cái gì?”
Phanh!!
Thân hình Bạch Tinh lảo đảo, lời nói kinh hãi vừa thốt ra khỏi miệng thì Hắc Long bên trái đã xông tới gần, há mồm cắn đứt đầu anh ta, mất mạng trong nháy mắt.
Thi thể cứ thế rơi xuống từ trên cao.
Cố Trường Khanh đang muốn sử dụng ấn ký quỷ dị trong lòng bàn tay để hấp thu siêu văn của gã thì bỗng…
Vù!
Thi thể không đầu của Bạch Tinh đột nhiên tỏa ra bạch quang chói lọi, nháy mắt lại sinh ra thêm một cái đầu mới, hơi thở sự sống cũng khôi phục lại.
Hửm?
Cố Trường Khanh thấy một màn như vậy thì nghiền ngẫm nói: “Ngươi còn có siêu văn hồi sinh? Không tồi.”
“Cầu xin đại lão tha mạng, ta sai rồi, từ hôm nay trở đi Bạch Tinh nguyện vì ngài sai đâu đánh đó.”
Sau khi Bạch Tinh sống lại thì vọt lên không trung, không ngừng dập đầu nhận sai với Cố Trường Khanh.
Người trước mắt này mạnh đến nỗi không ai địch nổi.
Một kích vừa rồi của Hắc Long đã tiêu hao hết bốn lần Niết Bàn của anh ta.
Quả thực quá kinh khủng!
Đối nghịch với hắn chính là điều khiến Bạch Tinh hiện giờ hối hận đến xanh ruột.
Gã không muốn chết, chỉ cần còn một cơ hội có thể sống sót thì gã không ngại vứt sạch mặt mũi mà nắm lấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận