Thức Tỉnh Hình Xăm

Chương 241: Công Kích Lam Tinh (2)

Bên ngoài Lam Tinh.
Oanh! Oanh!
Bởi vì cái chết của con gái, Thiên Nguyệt Thiên Dương không hề giữ lại thực lực, điên cuồng công kích đại trận phong ấn của Lam Tinh.
Trên áo giáp Thương Lam mơ hồ dấy lên ngọn lửa màu xanh trắng.
Quả nhiên là không giữ lại thực lực, cũng không ngừng phẫn nộ gào thét: “Cố Trường Khanh, đừng có làm rùa rụt đầu, ngươi ra đây chịu chết cho ta!”
Nhưng bất kể bà ta có gào thét thế nào, Lam Tinh vẫn yên lặng như trước.
Ngu Thành nhìn Thiên Nguyệt Thiên Dương nổi giận, không biết vì sao trong lòng lại nổi lên một cảm giác hoảng hốt.
Thiên Giác là vị hôn thê mà lão tổ Ngu Hạo chỉ định cho Ngu Thành, Ngu Thành cũng rất yêu thích Thiên Giác.
Thiên Giác quyến rũ mềm mại, nhu tình như nước.
Nhưng mà mẫu thân của cô ta sao lại bá đạo dũng mãnh như vậy?
Ở Thương Vương cổ tinh, thậm chí một lời không nói đã muốn động thủ với lão tổ.
Cuối cùng cũng không biết người đàn bà Đế Khâm Na Tịch kia rốt cuộc đã nói gì với bà ta, bà ta vậy mà thành thành thật thật rời đi.
Vài ngày sau, Đế Khâm Na Tịch lại tìm tới Ngu Thành, nói cho hắn đã thuyết phục được mười mấy vị cường giả từ Thương Vương cổ tộc, đến giúp Ngu Thành báo thù Cố Trường Khanh.
Mười mấy vị cường giả Thương Vương cổ tộc, mỗi người đều có thực lực sánh ngang với Tác Nhĩ.
Mười mấy người đồng loạt ra tay, cho dù có là lão tổ ngăn cản cũng phải tốn sức, huống hồ chỉ là một Cố Trường Khanh.
Đoàn người chậm rãi rời khỏi Thương Vương cổ tinh, sau đó thì gặp Thiên Nguyệt Thiên Dương ở trong vũ trụ.
Ngu Thành thấy thế thì càng sợ hãi Đế Khâm Na Tịch, năng lực mê hoặc lòng người của bà ta thật sự đáng sợ.
...
Tòa nhà trung tâm.
Tiểu Đoàn Đoàn nổi giận đùng đùng nhìn hình ảnh cự kiếm đang chém về phía Lam Tinh trong quang não.
“Ả đàn bà này thật đáng ghét!”
Khuôn mặt tinh xảo của cô hơi phồng lên, giống như một cái bánh bao tròn vo, áo sơ mi trắng tay ngắn vây xung quanh lồng ngực đang phập phồng lên xuống, tạo thành độ cong mê người.
“Thừa dịp lão bản và Hổ ca bọn họ không ở đây mà giết đến cửa, thật là tức quá mà!”
Các chiến lực mạnh nhất của Lam Tinh hiện tại đều đang tu luyện trong bảo hộp thời gian, hoặc là đang có nhiệm vụ bên ngoài.
Chỉ cần có một người ở đây, cũng sẽ không để bà ta kiêu ngạo như vậy.
Bị giết đến cửa nghẹn khuất như vậy, trong lòng mọi người đều không thoải mái.
“Đừng gấp, lão bản sẽ trở về ngay!”
A Nhĩ Nặc Hàn không nhịn được cười mà nhìn Tiểu Đoàn Đoàn đã kích hoạt thần văn, mặc vào áo giáp, có chút nóng lòng muốn ra ngoài xử lý ả đàn bà kia.
A Nhĩ Nặc Hàn và Tiểu Đoàn Đoàn đều không biết rằng, lúc này ở phụ cận Côn Luân của Lam Tinh, Tinh Không cự thú Hồng Lăng ở dưới hình dạng một con cá đang ngẩng đầu nhìn trời.
Cố Trường Khanh để nó bảo vệ lam Tinh, nó không dám chậm trễ chút nào.
Chỉ là nó không rõ, mấy con côn trùng trong vũ trụ này, rõ ràng có thể một lần giết chết sạch, nhưng vừa rồi vì sao chủ nhận lại truyền tin cho nó, lệnh nó tạm thời không cần ra tay?
Nó có tâm tư đơn thuần, vì vậy thành thật đợi tại chỗ, đợi chỉ lệnh của Cố Trường Khanh.
Oanh! Ầm!
Thiên Nguyệt Thiên Dương nhìn Lam Tinh vẫn không hề có động tĩnh, bà ta gấp gáp nhưng lại không làm được gì, chỉ có thể tăng mạnh lực độ tấn công.
Không ngừng công kích để phát tiết thù hận trong lòng.
“Kỹ nữ này là ai, quá càn rỡ rồi.”
“Đệt, Tinh Đế bệ hạ đâu? Ra đây giết chết bà ta đi!”
Thần văn giả Nhân Tộc trên Lam Tinh đều đằng đằng sát khí.
Bỗng nhiên, đúng lúc này, một thanh âm mà bọn họ đều rất quen thuộc vang lên:
“Nhiều đại lão như vậy từ xa chạy tới, không chiêu đãi các ngươi tử tế, vậy thì Lam Tinh chi chủ như ta có phải quá thất lễ rồi?”
Thanh âm này vừa vang lên, tại một phía trên bầu trời, dáng người cao lớn của Cố Trường Khanh chậm rãi đi ra từ trong một cánh cửa truyền tống.
Trong thoáng chốc, uy áp khủng bố tựa như cơn lốc, trực tiếp nghiền nát cự kiếm ngập trời ở phía sau Thiên Nguyệt Thiên Dương.
Dưới sự đè ép của uy áp này, đế giáp trên người Thiên Nguyệt Thiên Dương lại có dấu hiệu sắp vỡ vụn.
“Ngươi…”
Thiên Nguyệt Thiên Dương thật vất vả mới đỡ được sự công kích của uy áp này, tâm thần chấn động, trên mặt lộ vẻ cực kỳ hoảng sợ.
Đây!
“Con gái rốt cuộc đã chọc vào kẻ nào vậy?”
Bà ta không thể tưởng tượng, con gái mình rốt cuộc đã chọc vào dạng tồn tại mạnh cỡ nào.
Giờ khắc này, bà ta hốt hoảng.
“Sao có thể!”
Ngu Thành cũng luống cuống.
Thực lực của mẹ vợ Hạo Tuyết Thương Lam cậu ta hiểu rất rõ, đó chính là đế giáp vừa tăng cấp lên năm mươi tám tầng, là cường giả thần văn cấp chín mươi chín trong vũ trụ.
Ở cả Tây vũ trụ, đây chính là người có thể đi ngang, lại là cung chủ của Hạo Tuyết học cung, môn hạ thần văn giả nhiều vô số kể.
Nhưng chỉ trong một khoảnh khắc đó, một thân đế giáp lại suýt nữa bị uy áp mà Cố Trường Khanh phóng ra nghiền nát.
Ngu Thành rất kiêu ngạo, nhưng mà không có nghĩa cậu ta hoàn toàn không có đầu óc.
Giờ phút này cậu ta lại sinh ra ý muốn rút lui.
Nhưng vừa định động đậy, một bàn tay bỗng nhiên xuất hiện trước mặt cậu ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận